Chương 182: Hoa đăng như mộng (2)
Thái hậu sao lại nói thế?
Trong đôi mắt Thái hậu hiện ra mấy phần dò xét, nhìn Hứa Bất Lệnh từ trên xuống dưới.
Ta không phải Hồng Loan, thuở nhỏ đã học tính kế quyền mưu, tuy học không giỏi nhưng cũng hiểu một chút. Không có việc mà ân cần, không trộm thì là cướp. Gần đây ngươi có vẻ quá nhiệt tình với bản cung rồi.
Hứa Bất Lệnh nhẹ lắc đầu, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Đây còn không phải là bồi tội với Thái hậu sao, chỉ cần Thái hậu không thầm giận ta là tốt rồi.
Ngươi trả đồ cho bản cung, bản cung tự nhiên sẽ không thầm giận ngươi.
Thái hậu thản nhiên hừ một tiếng, nâng tay chống má, lại nhìn về phía hai bên đường rực rỡ ánh đèn, cẩn thận suy nghĩ.
Bản cung biết Tỏa Long Cổ lợi hại thế nào, Tiêu gia cũng không có cách giải độc, không phải bản cung không nói cho ngươi. Ngươi là đời sau của Hứa Liệt, chắc chắn sẽ có trách nhiệm và quyết đoán. Đại trượng phu nên sống thì sống, nên chết thì chết. Người vì bảo vệ mình mà làm ra những chuyện trái lương tâm thì không tốt. Như lần trước ngươi chạy đến giường ta, nếu Hứa lão tướng quân biết kiểu gì cũng sẽ đánh gãy ba. hai cái chân của ngươi.
Tạ ơn Thái hậu đã chỉ bảo.
Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, suy bụng ta ra bụng người, bản cung chỉ sợ còn sốt ruột hơn ngươi. Nhưng ngươi thân là Vương, nhất định phải cứng cỏi hơn so với người thường. Chẳng sợ cảnh ngộ còn hiểm ác hơn cũng nên đặt ánh mắt lên dân chúng trong thiên hạ, mà không phải chỉ nhìn mỗi tính mạng của mình. Hoài Nam Tiêu thị của ta tuy là đã kéo dài qua ba triều đại, đổi cách nói khác cũng chỉ là ngọn cỏ đầu tường, đầy tớ của ba dòng họ mà thôi. Nhưng Tiêu thị ta từ trước tới giờ không thẹn với lương tâm, vì chúng ta là mưu sự vì dân chúng, chứ không phải mưu sự vì một nhà một dòng họ nào.Thái hậu lần lượt nói lời hay ý đẹp, thật ra cũng chỉ muốn làm cho Hứa Bất Lệnh sáng tỏ, làm ngươi quan tâm đến chuyện khác ngoài Tỏa Long Cổ. Dù sao trong lòng ngươi, Tỏa Long Cổ không có thuốc giải, nghĩ đến cũng là không có ý nghĩa gì.
Hứa Bất Lệnh vẻ mặt bình tĩnh trước sau như một, nhẹ nhàng gật đầu mỉm cười với nàng, Sau này ta sẽ đặt mọi suy nghĩ lên dân chúng trong thiên hạ.
Thái hậu hết cách, biết chuyện này có khuyên cũng vô dụng, chỉ đành bỏ ý định, nhìn về phía đèn lồng, Sắc trời không còn sớm, nên về cung rồi, miễn cho người trong cung nói linh tinh. Đúng rồi, mấy ngày nữa Thánh thượng chiêu đãi sứ thần Bắc Tề, ngươi cũng tới xem đi. Chờ ngươi được phong vương cũng phải giao tiếp với Bắc Tề đấy.
Nói xong Thái hậu đứng lên, bảo người chèo thuyền vào bờ, đi chung với Hứa Bất Lệnh cùng lên phố nhỏ, sóng vai mà đi về phía xe ngựa ở một bên khác của ngã tư đường.Đèn hoa vào mộng, ánh lửa mơ hồ.
Lúc này trên đường về, bước chân của Thái hậu chậm lại, đi mấy bước lại quay đầu một cái nhưng không biết mình nhìn gì.Hứa Bất Lệnh đi ở đằng trước, thấy động tác của nàng, nhẹ giọng nói.
Thái hậu còn muốn đi dạo chút sao?Thái hậu tỉnh táo lại, lắc đầu dịu dàng cười.
Ngắm không đủ thôi, chỉ là hơi luyến tiếc. Thân phận cao tới đâu cũng không thể thích làm gì thì làm, cũng chỉ là uổng công. Cơ hội đi dạo phố như này cũng chỉ có bây giờ. nhưng vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó.Hứa Bất Lệnh hơi nhíu mày, quay đầu lại nhìn một đường đầy hoa đăng.
Thiếu cái gì. Ừm.Xoay người đi sang bên kia đường.
Thái hậu tỏ vẻ không hiểu, quay đầu nhìn.
Mới vừa nhìn một cái đã nhìn thấy công tử áo trắng tuyệt đẹp, đứng ở quầy mứt quả bên đường chọn lựa, vẻ mặt còn rất nghiêm túc, hành động hơi cút trẻ con.
Nào có phiên vương thế tử nào tự mình mua mứt quả.
Bước chân của Thái hậu dừng lại, ảnh ngược trong mắt hiện ra từng điểm nhỏ đèn đuốc, nhưng không biết nên hình dung cảm giác này như nào.
Mới thất thần một chốc, công tử áo trắng đã về, cầm mứt quả đỏ mọng, mặt tươi cười.
Thái hậu.
Thái hậu đứng dưới con đường đầy hoa đăng mà mở to mắt, cúi đầu nhìn mứt quả trước mặt, cười hơi buồn rồi lại không biết vì sao cười không nổi nữa. Thật lâu sau mới mở miệng, nâng tay nhận mứt quả mà trẻ con mới ăn, nhẹ giọng nói.
Ngươi cái tiểu tử này, bản cung lớn như vậy, ngươi cũng không còn nhỏ, phải chú ý phong độ của thế tử.
Thái hậu liếc mắt nhìn Hứa Bất Lệnh một cái, xoay người tiếp tục đi, như có như không nhỏ giọng nói câu.
Thích thì thích thật.
Thích là được rồi, cần gì để ý ánh mắt của người ngoài.
Cũng đúng.
Thái hậu cầm mứt quả, lấy tay áo che mặt, đôi môi đỏ mọng cắn mứt quả tươi ngon, cắn miếng tiếp theo thì thấy Hứa Bất Lệnh đang cười, lại nhìn một cái, bước nhanh về phía trước.
Gió thổi nhẹ trên con phố nhỏ, cành dương liễu lả lướt.
Tài tử giai nhân kết bạn đi trên đường, những đốm sáng nhỏ tập trung trên mặt hồ yên tĩnh làm cho người ta phân biệt không rõ là ảnh ngược của ngọn đèn hay là sao trên bầu trời.
Hai người một trước một sau cách nhau chục bước, lúc này giống như nam nữ thanh niên bên đường, nhưng ngăn cách giữa họ lại còn xa hơn những ngôi sao trên trời.
Thái hậu ngậm mứt quả chua ngọt đi một lúc, bỗng quay đầu lại thoáng nhìn công tử áo trắng đi đằng sau, nâng tay nở nụ cười.
Nàng vội vàng quay đầu lại, lại cúi đầu đi phía trước, trong lòng vô thức nhảy ra suy nghĩ, Nếu đến sớm mười năm thì thật tốt, ai sẵn lòng vào cung làm hoàng hậu đâu.
Nhưng suy nghĩ chỉ là suy nghĩ, Thái hậu nhanh chóng đè xuống suy nghĩ không thích hợp này. Dù sao sự thật cũng là vậy rồi, nàng là Thái hậu của Đại Nguyệt đấy.
Ài.
Một tiếng thở dài sâu kín ở bên đường im hơi lặng tiếng vang lên.
Thái hậu nhìn mứt quả trong tay, bỗnghơi tiếc nuối không nỡ ăn..