Thế Tử Hung Mãnh

Chương 181: Hoa đăng như mộng (1)

Chương 181: Hoa đăng như mộng (1)




Thùng xe lắc lư, tiếng ồn ào bên đường vang vọng xung quanh.

Thái hậu một mình dựa vào bên cửa sổ xe thả hồn, vẫn nghĩ đến chuyện của Ninh Ngọc Hợp như cũ, thỉnrh thoảng lại cầm gương đồng trong tay nhìn mấy lần như đang so sánh cái gì.

Không biết qua bao lâu, thùng xe vang lên"thùng thùng"hai tiếng làm Thái hậu đangm miên man nghĩ ngợi tỉnh táo lại.

Thái hậu, hoa đăng trên đường rất đẹp, người muốn xuống dưới một chút không?

Giọng nói nhẹ nhàng truyền đến, là Hứya Bất Lệnh.

Thái hậu tỏ ra hơi nghi ngờ, nâng tay vén cửa sổ nhìn ra bên ngoài thì đã tới bên cạnh cầu Tiên Nữ.

Màn đêm không biết từ lúc nào đã buông xuống, trên con phố dài là những ngọn đèn rực rỡ. Bên cạnh con sông chảy trong thành là vài mái hiên của những kiến trúc mang chút khí tức vùng sông nước, trên đó treo những chuỗi đèn lồng nhè nhẹ đung đưa theo gió, phát ra ánh sáng mờ ảo.

Trên con đường đá xanh trải dài, bên một bờ yên tĩnh của con sông trong thành, mấy cành liễu nhỏ mùa xuân rủ xuống. Thanh niên nam nữ mặc áo thư sinh, quần là áo lụa kết bạn mà đi. Trên mặt sông có người chèo thuyền, thỉnh thoảng có người kêu to một tiếng, thuyền chở khách chui qua một cây cầu đá hình vòm phía xa. Trên cây cầu đá hình vòm có mấy đôi nam nữ trẻ tuổi đang khe khẽ nói nhỏ với nhau.

Cầu đá hình vòm là kiến trúc của triều đại trước, nghe đồn từng có tiên nữ xuống trần gặp gỡ gắn bó với một người thư sinh nên gọi là"cầu Tiên Nữ". Truyền thuyết là thật hay giả thì không biết được, nhưng nơi này từ xưa tới nay đúng là một nơi tốt để nam nữ gặp gỡ hò hẹn, cảnh đêm đẹp đẽ, những nơi để ngắm mây hoàng hôn mưa bình minh tương đối nhiều.

Thái hậu năm xưa cũng từng tới nơi này ngắm cảnh, nhưng từ sau khi vào cung thì không tới đây nữa, dù sao đây cũng là nơi người trẻ tuổi hay đến.Thái hậu thấy cảnh sắc rực rỡ bên ngoài cửa sổ xe, một lúc lâu sau mới cười.

Ở trong này nhìn là được, đi ra ngoài chắc chắn sẽ làm náo loạn, ảnh hưởng đến niềm vui của đôi uyên ương nhỏ.

Nàng thân là Thái hậu, đi ra ngoài đương nhiên là phải có người đi theo sau hầu hạ bảo vệ, làm gì có cơ hội một mình dạo phố. Chỉ cần nàng xuất hiện, hai bên đường phố phải được dẹp đường.

Hứa Bất Lệnh đứng ngoài cửa sổ xe, vẻ mặt tươi cười, Thái hậu đổi quần áo là được. Về vấn đề an nguy, có ta ở đây, trên đời không ai có thể đến gần Thái hậu nửa bước, hộ xe đi theo từ xa là được.

Thái hậu trừng mắt, hơi do dự nhìn Hứa Bất Lệnh một cái, lại nhìn phía những tầng lầu tràn ngập không khí nhộn nhịp trên con đường nhỏ, cuối cùng vẫn động lòng, đóng cửa xe lại.

Xảo Nga, vào đây.

Vâng!Xảo Nga vội vàng vào xe ngựa, trong lòng hơi nghi ngờ.

Thái hậu đóng kín cửa sổ, hai ba phát cởi sạch đồ, lại kéo Xảo Nga qua lại hai ba phát lột sạch đồ, lấy quần áo cung nữ tầm thường mặc vào. Nàng lại lấy từ trong hòm quần áo nhỏ trong thùng xe ra một cái mạng che mặt để tránh nắng, cầm gương đồng lên ngắm nghía vài lần, xác định không có vấn đề gì mới để lại Xảo Nga không mặc gì, một mình ra khỏi thùng xe.

Hứa Bất Lệnh đứng ở bên ngoài xe ngựa chờ, thấy nàng đi ra thì giơ tay lên đỡ.

Thái hậu tất nhiên sẽ không dễ dàng tiếp xúc với nam tử, im lặng trợn trắng mắt lườm Hứa Bất Lệnh một cái, trực tiếp nhảy xuống từ bên hông xe ngựa, tùy ý vẫy tay, Nhanh lên nhanh lên, đợi đến lúc cửa cung đóng thì không về được.

Nói xong thì tự chạy chậm về phía ngã tư đường nhộn nhịp người đi đường.

Dáng vẻ không dằn lòng nổi này tuy là không hợp so sánh lắm, nhưng thực sự rất giống một con ngựa thoát cương.

Có Hứa Bất Lệnh ở đây, đương nhiên sẽ không có vấn đề gì lớn xảy ra. Thái hậu để hộ vệ và cung nữ duy trì khoảng cách thích hợp, nàng thì dẫn theo Hứa Bất Lệnh đi về phía đầu đường.Con đường trên Tiên Nữ Kiều cũng không dài, cửa hàng hai bên đường đều là bán son, trang sức, sách tranh cuộn các thứ.

Trai gái đi qua đi lại rất nhiều, hoặc là ý cười thản nhiên hoặc là chuyện trò vui vẻ, cũng không có hành vi phóng đãng gì, đầy đường là bầu không khí ấm áp"phát hồ tình chỉ hồ lễ."

Tuổi của Thái hậu không lớn, dáng người và khí chất rất xuất chúng. Hứa Bất Lệnh thì khỏi phải nói, đi đến đâu cũng thu hút được một đống ánh mắt hoặc là thẹn thùng hoặc là ghen tị. Lúc này hai người đi trên đường, tự nhiên hấp dẫn vô số ánh mắt đánh giá.

Hai tay Thái hậu để bên hông, cố gắng khiến bản thân biến thành phu nhân mang theo vãn bối ra ngoài du ngoạn, ánh mắt bình tĩnh nhìn hai bên đường muôn hình muôn vẻ. Đi được vài bước thìhơi khó nhịn được, quay đầu lại thoáng nhìn, nhẹ giọng nói, Bất Lệnh, nói đến thì từ mười năm trước sau khi ta vào cung, đây là lần đầu tiên được đi một mình trên đường phố. Ha ha. Đã sắp quên là cảm giác gì rồi.

Hứa Bất Lệnh đi bên cạnh, hơi hơi vuốt cằm.

Nếu Thái hậu thích, sau này ta và người đi nhiều một chút là được, cũng không phải chuyện gì lớn.

Thái hậu nhíu mày suy nghĩ, nhẹ nhàng lắc đầu, Nếu là trước kia thì quả thật thích ra ngoài đi dạo phố. Nhưng ở trong cung Trường Nhạc nhiều năm như thế cũng đã sớm quen rồi. Thân là Thái hậu phải chú ý đến dáng vẻ cử chỉ, suốt ngày ở ngoài đi dạo, nếu bị tôn thất biết được thì bên chỗ Thánh thượng khó mà giải thích.

Hứa Bất Lệnh không nói nhiều lắm, liếc trái phải một vòng mới nâng ngón tay chỉ bến tàu bên đường.

Thái hậu có muốn ngồi thuyền không?

Thuyền nhỏ trên mặt sông chỉ dùng để ngắm cảnh hoa đăng bên đường, thường sẽ có người chèo thuyền ở bên đường đợi khách.

Thái hậu ngắm nghía mấy lần, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Đến cũng đến rồi, ngồi một lúc cũng không sao. Đi thôi.

Nói xong thì nhích người đi đằng trước, theo thềm đá xuống tới bên cạnh sông, nhấc váy nhẹ nhàng nhảy lên chiếc thuyền nhỏ, mặt sông yên tĩnh hơi gợn sóng.

Hứa Bất Lệnh theo sát đằng sau mà lên thuyền, thấy người ta đang chuẩn bị bồ đoàn cho khách ngồi. Thái hậu ngồi tựa bên mạn thuyền nhìn ngắm một loạt chuỗi hoa đăng hai bên sông.

Thuyền nhỏ trôi chậm rãi theo hai bên đường, Thái hậu vẫn nhìn ngắm cảnh sắc bên đường, cực kỳ tập trung. Vì cơ hội đi ra ngoài du ngoạn như thế này quá ít, rất nhanh lại phải về lồng chim mang tên cung Trường Nhạc, có thể nói là đời này không còn cơ hội lại được ngồi thuyền nhỏ thoải mái đi dạo trên đường nữa.

Hứa Bất Lệnh cũng không nói gì, chỉ tháo bình rượu bên hông xuống, ở bên cạnh tự rót tự uống.

Thái hậu một mình ngắm nghía một lúc, thuyền nhỏ chậm rãi chui qua cầu Tiên Nữ, bị khuất tầm mắt. Lúc này Thái hậu mới thu lại ánh mắt từ bên đường về, cảm thấy bản thân hơi bỏ mặc Hứa Bất Lệnh, ngồi ngay ngắn lại, khôi phục dáng vẻ đoan trang lúc trước mỉm cười hỏi.

Hứa Bất Lệnh. Ngươi không phải là có chuyện gì muốn cầu xin bản cung đấy chứ?

Hứa Bất Lệnh buông bình rượu xuống, cười ấm áp,.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất