Thế Tử Hung Mãnh

Chương 184: Mây đen áp thành (2)

Chương 184: Mây đen áp thành (2)




Lục phu nhân nhất thời hứng lên để Ninh Ngọc Hợp làm sư phụ của hắn, kết quả sau khi về nhà lại hối hận, có thể là do thấy có hơi lấy lệ qua loa nên nhất định phải gọi Ninh Ngọc Hợp đếnr Tiêu gia ở mấy ngày, có vẻ là để quan sát cho kỹ.

Hứa Bất Lệnh còn đang buồn rầu không biết nên làm thế nào tiếp xúc với Ninh Ngọc Hợp. Kết quả thì hay rồi, sau khi về nhà ngmay cả mặt của Ninh Ngọc Hợp cũng không thấy được. Có lẽ không đến mười ngày nửa tháng thì Lục phu nhân cũng chưa quan sát xong.

Ngược lại thì Hứa Bất Lệnh cũng không có suy ngyhĩ gì về vấn đề này, không tiếp xúc với Ninh Ngọc Hợp cũng nhàn hạ vui vẻ, đương nhiên sẽ không có ý định chủ động đi tìm.

Hôm nay bố trí lôi đài ở hoàng thành, Thái hậu đương nhiên cũng phải đi xem. Mấy hôm trước mời hắn, ngươi tự nhiên tới sớm, vốn còn tưởng có thể ngồi với Thái hậu một lúc, không ngờ bên cạnh còn có một cái bóng đèn.

Ở hành lang bên ngoài cung điện, Tiêu đại công tử Tiêu Đình mặc một bộ quần áo công tử màu vàng, trong tay cầm quạt bạch ngọc, lải nhải không ngừng.

Lão Hứa, võ nghệ của ngươi cũng được, cảm thấy hôm nay phần thắng của ai lớn? Ta đặt cược một ngàn lượng bạc vào Cửu Nhi. Mà bạc này đều là tiền riêng của cô cô, bây giờ trong lòng hơi bất an, ngươi an ủi thúc thúc một chút.

Hứa Bất Lệnh tỉnh táo lại, nghiêng đầu nhìn Tiêu Đình một cái, do có quan hệ với Thái hậu nên phải lễ phép với Tiêu Đình một chút.

Tả Dạ Tử có sư phụ là Tả Thanh Thu của nước Bắc Tề, kiếm thuật của Tả Thanh Thu xếp ba hạng đầu ở Bắc Tề, dạy đồ đệ đương nhiên sẽ không kém. Đường Cửu Nhi là bộ mặt của Đường gia, nhưng danh tiếng của Đường gia kiếm lai lịch bất chính, thực sự thì bên trong không thể sánh bằng thế gia khác. Lần trước ta gặp Đường Cửu Nhi, thái độ có chút tự phụ, nếu mà so sánh thì phần thắng hơi khó, Tư Đồ Hổ Vũ có vẻ đáng tin hơn nhiều.

Tiêu Đình nhất thời yên tâm hơn, vỗ ngực.

Vậy là tốt rồi, có những lời này của ngươi thì ta cũng yên tâm.Hứa Bất Lệnh bất đắc dĩ.

Đại Nguyệt luận võ với Bắc Tề, ngươi cược người Đại Nguyệt thua, chẳng phải là làm nhụt chí người khác sao?

Ài.Tiêu Đình khoát tay áo, dáng vẻ như người từng trải.

Cái này ngươi không hiểu. Ta cược người Đại Nguyệt thua, nếu Đường Cửu Nhi thắng thì mất tiền nhưng trong lòng sảng khoái. Nếu Đường Cửu Nhi thua thì trong lòng không vui nhưng lại kiếm bộn tiền, có thể nói là buôn bán không thiệt chút nào.

Vậy ngươi nên cược Tư Đồ Hổ Vũ mới đúng. Cược vào Tư Đồ Hổ Vũ không phải là tất thắng sao, chơi chả có ý nghĩa gì. Một nghìn lượng này là tiền mua phấn son cho cô cô, nếu mà thua thì.

Tiêu Đình!

Đang lúc nói chuyện, một giọng nói yêu kiều mà rung động vang lên sau lưng.Tiêu Đình"vèo"một cái nhảy lên ba thước, ôm đầu nói năng lộn xộn.

Cô cô, ta nói đùa thôi, không mất tiền, đừng đánh ta.

Hứa Bất Lệnh xoay người, thấy Thái hậu đang trừng mắt đứng ở dưới mái hiên cong cong của cung điện, dáng vẻ chỉ hận rèn sắt không thành thép.Vì phải tham gia vào nơi trang nghiêm nên Thái hậu ăn mặc cực kỳ trang trọng. Váy đỏ thẫm, đầu đội mũ phượng, vạt áo bên hông bó chặt lại eo, dáng người hình hồ lô lộ ra rõ ràng nhưng không có chút phóng đãng nào, từ trong ra ngoài lộ ra sự xinh đẹp và cao quý.

Thái hậu vốn đang tức, rất muốn lệnh cho cung nữ lôi Tiêu Đình xuống đánh một trận. Nhưng nhìn thấy Hứa Bất Lệnh thì vẻ mặt dịu lại, chỉ thản nhiên hừ một tiếng.

Bản cung có chút gia sản này cũng không dễ dàng, suốt ngày tới chỗ ta lấy bạc, ngươi không biết đi hỏi cha ngươi à?Tiêu Đình hoảng sợ, nhỏ giọng nói.

Cô cô người ở trong cung, có bạc cũng chả để làm gì.

Bốp.Hứa Bất Lệnh nâng tay đập một cái vào gáy của Tiêu Đình.

Tiêu Đình kêu ối một tiếng, có chút vô tội.

Hứa Bất Lệnh, ngươi đánh ta làm gì? Cô cô của ta đang đứng ở đây, lẽ nào ngươi không để Thái hậu vào mắt.

Thái hậu tức giận đến đỏ mặt, nếu không phải khó khăn lắm mới chỉnh trang xong quần áo và trang sức, thế nào cũng phải tự mình đánh Tiêu Đình hai cái.

Hứa Bất Lệnh hơi không chịu nổi đồ ngốc này, mỉm cười tiến lên hỏi.

Thái hậu, thời gian không còn sớm nữa, ta đưa người đi qua đó.

Thường nói"chỉ sợ có kẻ ngốc hơn kẻ ngốc", Thái hậu so sánh một đôi này, chỉ cảm thấy ông trời không có mắt, lập tức lườm Tiêu Đình một cái.

Cút xa bao nhiêu được thì xa bấy nhiêu, nếu không mình tự đi vườn hoa mà treo lên đi.

Tiêu Đình như được đại xá, không nói hai lời lập tức chạy mất.

Hứa Bất Lệnh thầm thở phào, mỉm cười gọi Bộ liễn tới mời Thái hậu đi lên, sau đó đi bên cạnh Bộ liễn cùng đi Thái Cực Điện.
.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất