Chương 185: Thái Cực Điện
Mây đen như ngưng tụ lại ở trên mái vòm Thái Cực Điện, gió mang theo hơi lạnh thổi vào cờ rồng phát ra tiếng"vù vù"nhè nhẹ.
Càng gần đến giờ, xung quanh quảng trường bạch ngọc ngoài Thái Cực Điện tụ tập đầy người. Dù chỉ là quyền quý quan lại cũng đã hơn nghìn người, lại thêm Ngự Lâm Quân và Lang Vệ, đảo mắt qua thấy đông nghìn nghịt là đầu người, nhỏ giọng nói chuyện cũng tạo thành thanh âm ồn ào.
Phía dưới Thái Cực Điện, mấy chiếc bàn dài xếp thành một hàng, các viên quan Lễ Bộ ngồi ở đó nói chuyện với sứ thần Bắc Tề. Tiêu Sở Dương và các tam công cửu khanh thì ngồi dựa vào vị trí trung tâm, im lặng chờ đợi thiên tử tới.
Đại tư nông Lục Thừa An ngồi bên trái Tiêu Sở Dương, nhìn về phía một nam tử trung niên mặc quan bào Bắc Tề ở xa xa, nhíu mày mở miệng nói.
Tiêu tướng, lần này đến chính là mưu sĩ dưới trướng Tả thân vương. Trần Hiên. Trần Hiên này nghe đồn tâm tư kín đáo, không nắm chắc thì sẽ không tùy tiện khiêu khích, lần luận bàn này chỉ sợ không được xuôi gió xuôi nước đâu.
Vẻ mặt của Tiêu Sở Dương luôn không thay đổi, hơi suy nghĩ.
Trận"Thiết ưng săn lộc"mười năm trước của thánh thượng liên lụy quá nhiều, làm cho người học võ của Đại Nguyệt gần như không gượng dậy nổi, nếu hôm nay thua, tiếng oán trách sẽ mọc lên bốn phía. Chỉ sợ Trần Hiên cũng có tính toán như thế, mới cho người đi khiêu khích ngay lúc Thánh thượng đang tuyển chọn Thập Võ Khôi. Nếu có thể thắng, sẽ tổn hại đến chí khí của người học võ Đại Nguyệt, thua thì không tổn hại đến Bắc Tề mảy may. Nhưng đối phương đã tới, Thánh thượng không thể không tiếp.
Lục Thừa An nhẹ gật đầu.
Vậy như Tiêu tướng nhìn thì phần thắng có mấy phần?
Tiêu Sở Dương không phải người học võ, đương nhiên không biết có mấy phần, đảo mắt nhìn về phía Thái úy Lưu Bình Dương.Lưu Sở Dương nắm giữ binh quyền của Đại Nguyệt, võ nghệ của bản thân cũng không tầm thường, lúc này cười nhẹ nói.
Tiêu tướng cứ yên tâm, đừng nói người học võ Đại Nguyệt, cả thành Trường An đã có hàng triệu người học võ. Trước kia Thánh thượng đã có chuẩn bị, tên nhóc Bắc Tề kia kể cả có đến từ sư môn có tiếng, muốn chèn ép một thế hệ của Đại Nguyệt cũng là người si nói mộng.Tiêu Sở Dương gật đầu thản nhiên, không có đánh giá gì với việc này.
Mà bên cạnh chỗ bàn xa xa, sứ thần Bắc Tề Trần Hiên và quan lại của Đại Nguyệt nói chuyện phiếm mấy câu xong thì đứng dậy đi vào một căn phòng sau Thiên điện.Trong phòng, một người trẻ tuổi tóc dài xõa vai đang ôm kiếm tựa vào cửa sổ, đánh giá tướng lĩnh vương hầu của Đại Nguyệt, trong mắt có mấy phần không kiên nhẫn.
Tướng mạo Trần Hiên nhã nhặn, đi đến trước mặt nhẹ nhàng giơ tay, Dạ Tử, đợi lát nữa phải ra sân, định chuẩn bị làm gì?
Tả Dạ Tự không thèm quay đầu, Vừa rồi đánh cùng mấy người đều chỉ là ít cá tôm nhỏ, cũng chẳng hiểu sao lại lăn lộn thành nhân tài kiệt xuất ở Trường An. Năm đó Đại Tề ta đóng đô Trường An, dưới một Võ Khôi có tên tuổi có không ít hơn trăm thi thể, vậy mà cũng không biết xấu hổ tự giới thiệu. Mấy tiểu bối kia chỉ sợ ngay cả giết người cũng chưa bao giờ giết.
Đối với lời đánh giá lần này, Trần Hiên không có một chút ngạc nhiên nào. Người Trung Nguyên thượng võ đã thành phong trào, Đại Nguyệt cũng là dùng võ lập quốc, vốn xuất hiện lớp lớp nhân tài kiệt xuất. Nhưng mười năm trước hoàng đế Đại Nguyệt cảm thấy người học võ trong mắt không có pháp luật kỷ cương, dùng thiết kỵ quét ngang giang hồ, trực tiếp đánh gãy xương sống người học võ của Đại Nguyệt, đến nay quả báo đã hiện rõ. Giang hồ Đại Nguyệt gần như không có đời sau, tất cả chỉ dựa vào thế hệ trước cố chống đỡ, thế hệ mới chỉ là công tử bột được nuôi lớn trong nhà ấm.Mà Bắc Tề lại khác, bản thân gánh vác nỗi nhục của đất nước, giãy dụa sống qua ngày ở Mạc Bắc, còn có kẻ thù mạnh ở Trung Nguyên hung hăng dọa nạt, tự nhiên sẽ lập chí tự cường.
Bắt đầu từ lúc Tả Dạ Tử sáu tuổi đã cầm đao giết người, sau khi bái sư dưới trướng quốc sư thì học nghệ ba năm, sau đó bị ném vào trong sa mạc ngàn dặm mà trải nghiệm, cả ngày lẫn đêm phải chém giết với mã phỉ chỉ vì một miếng ăn, một ngụm nước. Đến ngày hôm nay tuổi mới mười tám mà đã liếm máu trên lưỡi đao được chín năm, giết nhiều người tới nỗi bản thân cũng không nhớ. Nếu bàn về võ nghệ thì trong số những người cùng lứa khó gặp địch thủ, chẳng qua là chưa chính thức xuống núi mà thôi.Trần Hiên nhìn những vương công quý tử Đại Nguyệt đứng ở quảng trường, nói khẽ.
Người học võ dùng đao nói chuyện. Hôm nay là trận chiến đầu tiên sau khi ngươi rời núi, phải đánh cho hay một chút, đừng có làm hỏng danh tiếng của sư phụ ngươi.
Tả Dạ Tử không có chút biểu cảm nào.
Nếu chỉ là những người đó thì không cần Trần tiên sinh lo lắng. Nghe nói Trường An có người tên Mai Khúc Sinh, xưng là"nhất kiếm động Trường An". Lần này ta tới là muốn gặp hắn, sao lại không thấy đến?
Trần Hiên lắc lắc đầu.
Thanh trúc mai hoa tửu, tiêu dao bạn khúc sinh. Nếu hắn mà ở đây thì ta sẽ không dẫn ngươi tới. Năm ngoái Mai Khúc Sinh đã rời khỏi Trường An, hiện tại lợi hại nhất thành Trường An chỉ có Túc Vương thế tử Hứa Bất Lệnh.
Tả Dạ Tử lộ ra mấy phần thất vọng, lạnh nhạt nói.
Năm đó khi còn ở sa mạc, ta nghe được tên họ Hứa thì chạy tới, chỉ tiếc ngựa của hắn quá tốt nên không đuổi theo được. Lúc ấy nhìn vết tích để lại, ổ mã phỉ không có một người được chết toàn thây, tất cả người ngựa đều chia năm xẻ bảy. Nếu không phải nhìn thấy đống"Kinh Quan"bên ngoài hang ổ, ta còn nghĩ là do đàn sói gây ra, quả thật quá kinh khủng, không giống như con người làm. Nhưng nghe nói hắn trúng Tỏa Long Cổ, đã bị phế.
Trần Hiên nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt có chút khinh bỉ.
Đế vương Đại Nguyệt này, cái khác không nói, nhưng riêng về âm mưu quỷ kế thì tuyệt đối là hạng nhất. Cũng không biết là tên óc heo nào nghĩ ra được kế dùng Tỏa Long Cổ mưu hại chủ nhân của Tây Lương thiết kỵ.
Tả Dạ Tử nhún vai.
"Kẻ giết chó thường là kẻ miệng đầy lời chính nghĩa, kẻ phụ lòng đều là kẻ đọc sách."Không phải thiên hạ đã định trước là lợi dụng xong thì giết sao. Hai Tông Sư kiếm đạo là Lục, Chúc cả đời sống quang minh lỗi lạc, chỉ vì không nghe lời mà nói giết liền giết, lại còn dùng thủ đoạn xấu xa. Hiện giờ có ý diệt Hứa gia thì có gì ngạc nhiên. Ài, Hứa gia bị Đại Nguyệt tự tay diệt cũng được, hoặc đổi địa vị quay sang đầu hàng Đại Tề ta, Tả thân vương có nằm mơ cũng cười tỉnh.
Trần Hiên lắc đầu.
Hứa gia cuối cùng vẫn là Hứa gia, liều chết bảo vệ biên giới sáu mươi năm vẫn không lùi nửa bước, cả nhà có chết hết cũng không đầu hàng Đại Tề. Uy danh Hứa Liệt còn đó, hoàng đế Đại Nguyệt có ngu ngốc cách mấy cũng không dám đuổi tận giết tuyệt, hiện nay chỉ là cắt chút thịt trên người Hứa gia mà thôi. Đợi lúc quốc sư bố trí xong ván cờ thì đối phó với Hứa gia cũng nhẹ nhàng chút.
Hai đầu đều bị đánh, Hứa gia cũng thật là đáng thương. Nếu đổi sang nam nhi Đại Tề như ta thì đã sớm phản rồi.
Ha ha. Đây không phải là bắt nạt người thành thật à. Ai bảo cả nhà họ Hứa trung liệt, quân bảo thần chết, thần không thể không chết.
.
Trên hành lang bên cạnh Thái Cực Điện, Thái hậu dẫn theo Hứa Bất Lệnh và một đám cung nữ chậm rãi đi, tới giường mềm được che sau rèm châu thì ngồi xuống. Hứa Bất Lệnh ngồi ở trên bàn nhỏ bên cạnh, cạnh đó là hoàng tộc Tống thị.
Do lần trước đi du ngoạn ở Tiên Nữ Kiều, thái độ của Thái hậu với Hứa Bất Lệnh đã thay đổi không ít. Ngay cả chuyện cái yếm cũng không hỏi, sau khi ném Tiêu Đình đi thì thân thiết hỏi.
Bất Lệnh, mấy ngày nay Ninh Ngọc Hợp có dạy ngươi kiếm thuật không?
Vì xung quanh có người nên dáng vẻ Hứa Bất Lệnh vẫn lạnh băng như cũ, nhẹ nhàng lắc đầu.
Lục di gọi Ninh đạo trưởng đến thuyết giáo, chúng thần không gặp được, còn dạy kiếm thuật gì được.
Thái hậu không ngạc nhiên chút nào với chuyện này.
Hồng Loan là như vậy đấy, nhất thời hứng thú tìm sư phụ cho ngươi rồi lại sợ ngươi với sư phụ không thân thiết với nàng. Đúng rồi, luận võ hôm nay rất quan trọng, nếu mà thua thì Thánh thượng sẽ tổn hại đến vấn đề mặt mũi. Ngươi nói Đường Cửu Nhi đánh không lại, vậy tiểu bối họ Tư Đồ kia cũng không có vấn đề gì sao?
Hứa Bất Lệnh gật nhẹ.
Tư Đồ Hổ Vũ được truyền dạy từ đệ nhất võ lâm Thiên Nam Tư Đồ Nhạc Tẫn, hai mươi tám đường liên hoàn đao vô địch thiên hạ. Thường nói là hổ phụ không sinh khuyển tử, Tư Đồ Hổ Vũ chỉ cần học được một nửa đã không có vấn đề gì rồi..