Chương 187: Võ vô đệ nhị (2)
Những lời mỉa mai ồn ào vẫn tiếp tục.
Tống Kỵ hơi nhíu mày, hiển nhiên cảm thấy nhóm thanh niên phía dưới quá ồn ào, hắn vốn có ý muốn lập 'thiên hạ đệ thập', mặc dù muốn ban ' Đệ nhất thiên hạ' cũng không có ai phục.
Trong mắt Thái hậu tràn ngập tức giận quay đầu sang nói nhỏ.
Không được, tiểu tử này còn điên cuồng hơn cả ngươi, người tài trong thiên hạ xuất hiện lớp lớp, nhưng từ xưa đến nay dám xưng 'Đệ nhất thiên hạ', lại ít càng thêm ít.
Hứa Bất Lệnh lắc đầu cười khẽ, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, cuối cùng ánh mắt rơi ở trên người Tả Dạ Tử.
Sự khác biệt giữa kiêu ngạo và tự phụ, dám ở trước Thái Cực Điện nói lời này ít nhất cũng phải có đủ dũng khí.
Trong số các quan lại, tính khí của Ngự Sử Tề Tinh Hàm là nóng nảy nhất, đứng dậy châm chọc.
Tiểu bối luận bàn trước mặt bậc trưởng bối như trò đùa. Mặc dù thánh thượng bằng lòng ban thưởng kim biển, ngươi chỉ là tiểu bối chưa có chức quan, lại dám đoạt danh xưng 'Đệ nhất thiên hạ' trước mặt trưởng bối? Chẳng lẽ sư phụ ngươi không chỉ giáo ngươi như thế nào là khiêm tốn, tôn ti lớn nhỏ sao?
Bình thường mọi người đều cho rằng Tề Tinh Hàm như cục đá thối ở hố xí, nhưng khi mắng chửi ở trường hợp này lại làm mọi người xung quanh gật đầu đồng ý.
Tả Dạ Tử giơ tay lên, ánh mắt lộ ra cương quyết, Sư phụ của ta tự nhiên sẽ giáo huấn tôn ti lớn nhỏ, nhưng cũng dạy 'võ vô đệ nhị'! Tả Dạ Tử ta mới hơn hai mươi, nếu hôm nay có thể đứng ở trước mặt hoàng đế Đại Nguyệt đến cuối cùng, mười năm nữa cũng không có gì thay đổi, lấy được kim biển 'Đệ nhất thiên hạ' có gì không thích hợp? Nếu các ngươi không phục thì tới lấy đi, hà tất gì phải dùng công phu miệng lưỡi luận cao thấp?
Lần này Tề Tinh Hàm nghẹn lời.
Đây chủ yếu là tranh văn đấu võ, người ta nói tú tài gặp quan binh, có lý cũng không nói được, quân nhân chỉ nhận kẻ đang đứng, nếu bị một tiểu bối đánh bại ở ngay trước mặt thiên tử, thì hắn đúng là đệ nhất. Còn để cho đám người như Giả công công lên đoạt lại. Đại Nguyệt càng không thể gánh nổi mặt mũi.Thái úy Lưu Bình Dương vốn là quân nhân, lúc này Tả Dạ Tử chọc giận, tức giận vỗ bàn nói.
Thánh thượng đã quyết định mười võ tướng, ngươi lại là ngoại thần Bắc Tề, có tài đức gì muốn đệ nhất thiên hạ của Đại Nguyệt ta? Ngươi nên đi đòi quân chủ Tề quốc của mình.
Lời này hơi quá mức, ngay cả Tống Kỵ cũng nhíu mày.Quả nhiên, Tả Dạ Tử nghe vậy khóe miệng giật giật, giang tay nhìn về phía văn võ bá quan.
Thiên hạ thái bình, ông trời nhìn xuống. Hoàng đế Đại Nguyệt đã chỉ đỉnh mười võ tướng, sao Tả Dạ Tử ta không đoạt được? Chẳng lẽ trong mắt chư vị, tầm nhìn của hoàng đế Đại Nguyệt chỉ ở trong cửu đạo hai trăm tám mươi châu, ngoài lãnh thổ như Lĩnh Nam chưa quy hàng không được xem là thiên hạ? Quân chủ nước Tề ta thưởng thức anh hào thiên hạ, nhưng cho tới bây giờ không để tài tuấn của Đại Nguyệt vào mắt!
Ngươi.Lần này Lưu Bình Dương nổi trận lôi đình, vẻ mặt giận tái xanh một câu cũng không nói được. Thêm mắm muối nói tầm mắt thiên tử nhỏ hẹp, hắn là Thái úy thống lĩnh binh mã Đại Nguyệt, những lời này là đại nghịch bất đạo.
Sau khi bị đối phương túm lấy đuôi, cả quảng trường đều im lặng, Tề Tinh Hàm suýt chút nữa bị đồng đội như heo này chọc tức chết.
Ánh mắt Thái hậu đầy căm tức nhưng không làm gì được, chỉ có thể liếc mắt nhìn Tống Kỵ, xem hắn sẽ làm gì.Tống Kỵ lại thoải mái vỗ tay một cái.
Ăn nói lanh lẹ cũng không biết võ nghệ thế nào. Nếu hôm nay ngươi có thể trụ đến cuối cùng, trẫm ban thưởng cho ngươi kim biển 'Thanh Khôi', còn ' Đệ nhất thiên hạ' có bản lĩnh thì mười năm sau quay lại lấy.
Ý nghĩa của 'Thanh Khôi' rất đơn giản và rõ ràng, chính là thủ lĩnh của người trẻ tuổi, so với Thập Võ Khôi chia ra danh tiếng cũng không kém, xử trí như thế có thể nói rất khéo léo.Chẳng qua thủ lĩnh thanh niên Đại Nguyệt ở Bắc Tề cũng không dễ nghe.
Mấy thiếu niên như Tư Đồ Hổ Vũ, Đường Cửu Nhi còn có Trương Đình Báo chuẩn bị hôm nay ra sân nóng nảy, kim biển Thập Võ Khôi bọn họ không dám đoạt, nhưng 'Thanh Khôi' lại có thể tranh, võ vô đệ nhị, đều là thanh niên xấp xỉ nhau, thắng hay thua khó mà nói.
Mà Tả Dạ Tử đứng ở giữa quảng trường vẫn nói một cách ngạo mạn, sau khi nghe lời của Tống Kỵ giơ tay lên nói, Tạ bệ hạ ban ân, mười năm sau ngoại thần sẽ giữ lời hẹn đến lấy kim biển 'Đệ nhất thiên hạ'.
Hừ.
Lời này chọc giận cả triều văn võ, Lưu Bình Dương giận dữ vỗ bàn, Trường Nhuận, ngươi lên.
Lưu Trường Nhuận ngồi ở phía sau, vốn cũng không ưa thái độ phách lối của ngoại thần Bắc Tề, không chút lưỡng lự đứng dậy đi thẳng xuống bậc thang, lấy một cây đại thương trên giá binh khí đến bên cạnh Tả Dạ Tử..