Chương 188: Dưới bầu trời, người như kiến (1)
Mây đen nặng nề ngưng tụ trên bầu trời, ở bốn góc mái hiên đen như mực của đại điện có bốn con thụy thú ngửa mặt nhìn lên trời. Tất cả mọi người bên trong hoàng thành to lớn nín thở nhìn hai bóng người so với hoàng cung nguy nga chỉ nhỏ bằng hai con kiến.
Xoẹt xoẹt.
Nắm trường thương toàn thân trắng như tuyết trong tay, mũi thương cọ xát trên quảng trường bạch ngọc bằng phẳng như mặt gương, phát ra tiếng động rất nhỏ.
Lưu Trường Nhuận mặc công tử bào, sau khi cởi áo khoác thì chỉ mặc kình y bó sát người, đi đến giữa quảng trường, hai tay cầm thương đột nhiên run một cái, phát ra tiếng"Keng."chùm tua đỏ ở giữa trời đất bao la cực kỳ chói mắt.
Lưu gia của Quan Trung đạo, Lưu Trường Nhuận.
Võ nghệ của Lưu Trường Nhuận không kém, trong thế hệ trẻ ở thành Trường An cũng là một thiên tài, lúc này trở thành người thứ nhất lên sân, đương nhiên sẽ nhận được ánh mắt tán dương của mọi người.
Ánh mắt của Tả Dạ Tử đánh giá từ trên xuống dưới vài lần, cầm ngang trường kiếm vỏ màu đen trong tay, bình thản nói.
Tả Dạ Tử.
Keng.
Bên cạnh long ỷ, Giả công công tay cầm cái dùi đánh chiêng được bọc trong vải đỏ, gõ chiêng đồng lớn có hình rồng bay.Tất cả mọi người nhìn chăm chú không chớp mắt, bởi vì người học võ so chiêu chỉ ở trong tích tắc mà thôi.
Ya.
Lưu Trường Nhuận nghe được tiếng chiêng vang, y phục trên người chấn động, trường thương nằm ngang, nện bước vững vàng nhanh lẹ tấn công, mũi thương xuôi theo một đường tiến lên không bị lay động chút nào, sư dụng chính là tuyệt kỹ át chủ bài của Giang Nam Lục Hợp Môn"Trung Bình Thương". Hay.
Chỉ với tư thế này, Trương Tường, Lưu Bình Dương và những người học võ khác đã lộ vẻ khen ngợi. Thường nói ‘Nguyệt côn năm đao cả đời thương, bảo kiếm tùy thân giấu', có thể sử dụng thương tốt vốn dĩ đã không dễ dàng. Lưu Trường Nhuận mới chỉ trên dưới hai mươi tuổi, chiêu Trung Bình Thương này có thể dùng từ"lão luyện"để hình dung.
Đáng tiếc, vẻ tươi cười của mọi người không kéo dài được bao lâu.Tả Dạ Tử lập tức nâng kiếm, như không nhìn thấy mũi thương đang đánh nhanh tới, chỉ yên tĩnh chờ.
Chịu chết đi!
Lưu Trường Nhuận thấy đối phương khinh suất như thế, trong mắt lộ ra chút tức giận. Dù sao khi đã vào trận thì tự chịu trách nhiệm việc sống chết, lập tức đâm thương ra như rồng, đâm thẳng về phía ngực của Tả Dạ Tử.Trung Bình Thương chú ý 'Thương đâm một đường', đầu bình, thương bình, vai bình, đầu gối bình, cho nên còn xưng là 'Tứ bình thương', tập trung sức mạnh toàn thân để đâm ra, muốn ngay mặt phòng thủ được rất khó.
Mọi người ở đây còn đang nghi ngờ có phải Tả Dạ Tử ngốc rồi không, đã thấy người trẻ tuổi áo đen phản ứng chậm kia đợi cho trường thương đâm sượt qua trường kiếm mới lật cổ tay, trường kiếm đột nhiên đập vào cán thương.
Keng.Lưu Trường Nhuận dùng hết sức đâm thương ra trong nháy mắt đổi phương hướng, sượt qua eo Tả Dạ Tử, không làm đối thủ chịu chút thương tổn nào.
Trương Tường đang mỉm cười đột nhiên nheo mắt, trong mắt lóe lên chút kinh ngạc.
Lực tay này.Mà Giả công công bên cạnh thiên tử thì trước khi thương được đâm ra đã lắc đầu.
Ngay khi phần lớn người xem chưa kịp phản ứng, Tả Dạ Tử đánh văng thương, kiếm cũng chẳng thèm rút đã đưa tay lên chộp tới cổ Lưu Trường Nhuận.
Lưu Trường Nhuận dùng hết sức đâm ra một thương, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ bị sức mạnh lớn như vậy đánh cho lệch cả hướng. Tư thế đâm thương tấn công lúc trước còn chưa kịp dừng đã đến trước mặt Tả Dạ Tử, chưa thấy rõ tình hình, đột nhiên cổ bị bóp chặt. Sau đó toàn thân bị nhấc lên cao, ném về phía mặt đất!Bành.
Tiếng vang trầm đục truyền ra rất xa.
Lưu Trường Nhuận cao to ngã trên mặt đất như miếng vải rách, ngay cả rên một tiếng cũng không kịp, ngất luôn tại chỗ.
!!
Toàn trường im ắng, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Thái úy Lưu Bình Dương đứng bật dậy, trực tiếp đụng đổ cái bàn trước mặt, đưa tay chỉ vào quảng trường trung tâm, há miệng hồi lâu vẫn nói không nên lời.
Tiêu Sở Dương và các nhân vật lớn của triều đình đều nhíu mày, hiển nhiên không nghĩ tới Lưu Trường Nhuận thua nhanh như vậy.
Cứ thế thua luôn?
Thái hậu ở đằng sau rèm che cũng há miệng, trong mắt tràn đầy vẻ không hiểu ra sao. Người khác nhìn vào thì có cảm giác Lưu Trường Nhuận khí thế hùng hổ tiến lên, sau đó bị người bóp lấy cổ ném xuống đất, động tác nước chảy mây trôi, cứ như diễn kịch trên sân khấu.
Tất cả triều thần đều kinh ngạc, chỉ có nhóm người Trương Đình Báo, Đường Cửu Nhi hiểu võ nghệ là ánh mắt hiện lên vẻ nghiêm túc.
Ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề thấy môn đạo.
Vừa rồi Tả Dạ Tử chưa rút kiếm, cổ tay chặt chẽ xoay chuyển trường kiếm đã đập cho Trung Bình Thương bị lệch đi một cách"Ổn chuẩn ngoan"
Cho dù Lưu Trường Nhuận học nghệ không tinh, chiêu thức là chết, Trương Đình Báo âm thầm nghĩ nếu là mình cầm Nhạn Linh Đao như vậy, chắc chắn là không thể đập cho thương văng ra được.
Cha hắn là Trương Tường có thể làm được, nhưng Trương Tường đã là Vạn Nhân Đồ vang danh thiên hạ, đối phương thì còn chưa đến hai mươi!
Cả sân im ắng không một tiếng động hồi lâu.
Tả Dạ Tử cúi đầu nhìn Lưu Trường Nhuận không rõ sống chết, có chút nhàm chán xoay người nhìn về một nhóm người trẻ tuổi đang chờ ra sân.
Nếu đều là kiểu tôm tép như thế thì cùng lên đi, đỡ cho bệ hạ của Đại Nguyệt nhìn mà phiền lòng.
Ngươi.
Sắc mặt đám người Đường Cửu Nhi và Tư Đồ Hổ Vũ giận dữ, Đường Cửu Nhi lạnh giọng châm chọc.
Con của Lưu thái úy sinh ra trong quân ngũ, vốn không phải là người giang hồ, đừng nên đắc ý vui mừng quá sớm.
Tả Dạ Tử đưa tay ngoắc ngoắc.
Đi lên nói chuyện.
Bốp. bốp. bốp.
Phía trước Thái Cực Điện, vẻ mặt của Tống Kỵ không thay đổi, vỗ tay tán thưởng nói.
Từ xưa ngươi hùng xuất thiếu niên, trẻ tuổi khí thịnh là chuyện tốt. Đỡ Trường Nhuận xuống đi, Đường Cửu Nhi, ngươi cũng dùng kiếm, đi lên cùng Tả Dạ Tử so đấu một phen.
Lúc này nhiều triều thần vẻ mặt nghiêm nghị mới lấy lại tinh thần. Mặc dù Lưu Trường Nhuận ngã xuống nhưng Lưu Trường Nhuận vốn võ nghệ không cao, chỉ là xuất sinh tướng môn mà thôi, gặp gỡ người giỏi thật sự trong giang hồ đánh không lại cũng bình thường.
Người học võ so chiêu hơn nửa đều là một chiêu phân thắng thua, thua nhanh thế không có gì kỳ lạ, đằng sau vẫn còn có át chủ bài chưa lấy ra.
Triều thần thầm thở phào, cũng ở trước mặt sứ thần Trần Hiên khen ngợi vài câu thể hiện khí độ của nước lớn..