Chương 189: Dưới bầu trời, người như kiến (2)
Đường Cửu Nhi mặc võ phục, xách theo trường kiếm đi xuống bậc thang của thiên điện. Đầu tiên là cúi người hành lễ với Tống Kỵ, sau đó đứng thẳng, cũng cầm ngang trườrng kiếm.
U Châu Đường gia, Đường Cửu!
Thế gia dùng kiếm ở Đại Nguyệt có bốn nhà, Đông Hải Lục gia, U Châu Đường gia, Chúc gia, Tào gia ở đất Sở.m Kiếm học của mỗi nhà lại không giống nhau, trong đó lấy Lục gia làm thủ lĩnh, ba nhà khác đứng sau. Nhưng khi hai nhà Lục, Chúc gặp tai họa"Thiết ưng săn hươu", Tyào gia vì chuyện cũ trong giang hồ mà cất kiếm, Đường gia đã dần dần trở thành thủ lĩnh về kiếm đạo.
Kiếm chính là quân tử trong các loại binh khí, là binh khí người giang hồ sử dụng nhiều nhất. Đường gia kiếm lấy chiêu 'Tàng' mà nổi tiếng, linh hoạt mờ ảo quỷ dị khó tìm, trên giang hồ lại được xưng là 'Thanh trúc xà nhi khẩu', vừa chạm đã thu lại, chạm là chết.
Đường Cửu Nhi là con trai trưởng Đường gia, đứng hàng thứ chín, nhưng tư chất bẩm sinh lại xuất chúng nhất. Trong giang hồ không khắc nghiệt như cuộc chiến phân đích thứ, về cơ bản thì sẽ trở thành thí sinh cho vị trí gia chủ Đường gia đời tiếp theo, nếu tới ứng chiến với đồ đệ của quốc sư Bắc tề thì cũng coi là lực lượng ngang nhau.
Trong tay Tả Dạ Tử cầm trường kiếm, sau khi tự giới thiệu thì trước Thái Cực Điện lại vang lên tiếng chiêng.
Đám người đều tập trung tinh thần, chăm chú hết sức nhìn hai người trẻ tuổi, biết đây sẽ là một trận chiến ác liệt.
Đường Cửu Nhi nâng trường kiếm. Có lẽ lúc nãy một người cao lớn như Lưu Trường Nhuận còn bị ném đi cho nên hắn không lựa chọn ra tay trước, chờ đối phương xuất chiêu rồi hắn sẽ tới phá chiêu.
Vù vù.
Gió nhẹ quét mái tóc dài xõa tung.Tả Dạ Tử hơi nghiêng đầu, sau khi thấy Đường Cửu Nhi không có ý tấn công thì tiến lên một bước.
Cheng.
Đá bạch ngọc rạn nứt trong nháy mắt, trường bào màu đen hóa thành tàn ảnh.Ánh sáng lạnh lóe lên trên không trung.
Leng keng.
Một đường kiếm sáng lóa gặp một ánh sáng trắng như tuyết.Tả Dạ Tử đứng phía sau Đường Cửu Nhi, chậm rãi thu hồi trường kiếm vẫn sáng loáng như mới, nghiêng đầu nhìn về phía đám người dưới thiên điện đang chờ ra sân, giọng bình thản.
Kế tiếp!
.Đường Cửu Nhi vẫn trong tư thế cầm trường kiếm như trước, tóc đen từ từ xõa xuống theo bả vai, một vết máu trượt xuống chầm chậm từ trên trán, mặt ngẩn ra, tay cầm kiếm run nhè nhẹ.
Tả Dạ Tử nói dứt lời, quay đầu nhìn khinh bỉ.
Suýt nữa thì quên mất, ngại quá, kiếm ra khỏi vỏ phải thấy máu. Đường gia các ngươi hình như cũng có quy củ này. .
Cái này. Cái này.
Oa.Cả sân ồn ào lên, tiếng động của chén trà bị đổ cùng tiếng hít khí lạnh vang lên liên tiếp.
Trương Tường vô thức sờ sờ cổ. Trương Đình Báo lần trước vốn dĩ định tìm cơ hội đã sững người tại chỗ, mở to hai mắt không thể tin nổi.
Chén trà trong tay Tống Kỵ lung lay, nước trà tràn ra mu bàn tay cũng không để ý, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, không thể hiểu nổi.Giả công công khe khẽ thở dài, chậm rãi nói.
Thánh thượng, Đường Cửu Nhi khinh địch.
Mà triều thần ở trong sân thì như ong vỡ tổ. Các văn thần không hiểu võ nghệ thì gần như tức đến nổ phổi, giận dữ hỏi đám người Trương Tường xảy ra chuyện gì, Đường gia có phải ăn cây táo rào cây sung không.
Ngay cả mấy người Tiêu Sở Dương cũng nhíu mày, nhận ra hôm nay có gì đó không đúng lắm.
Đường Cửu Nhi đánh không lại thì có thể hiểu, dù sao người học võ tỉ thí thì luôn có lúc thất thủ.
Nhưng thua còn khó coi hơn Lưu Trường Nhuận.
Lục Thừa An vuốt ve ngón tay, hơi suy nghĩ.
Kẻ đến không có ý tốt, hôm nay thánh thượng sợ là không thể kết thúc hay được rồi. Không thể thua nữa.
Tiêu Sở Dương hít vào một hơi, nâng chén trà lên uống một hớp.
Đường Cửu Nhi coi như là khinh địch, Tư Đồ Hổ Vũ tính cách trầm ổn, sẽ không thua.
Đằng sau rèm châu, vẻ mặt Thái hậu cực kỳ nóng nảy, vỗ đùi tức giận trách móc.
Trương Tường tìm đều là những thứ gì, ngay cả kiếm cũng không rút, chí ít phải đánh được hai chiêu chứ, thế này là kiểu gì.
Hứa Bất Lệnh bưng chén rượu khẽ hớp một ngụm, lắc đầu nói.
Không rút ra được.
Thái hậu có chút nóng nảy, cắn răng nói.
Lần này so tài liên quan đến uy nghiêm của đất nước, nếu là xảy ra sai sót, mặt mũi của thánh thượng cùng bản cung biết để đâu, người học võ trên khắp phố phường thế nào cũng tạo phản mất.
Tiếng líu ríu vang lên không ngừng.
Ngay khi phần lớn người học võ đều yên tĩnh, những người khác thì đang ầm ĩ, đột nhiên trên khán đài chỗ những đệ tử vương hầu vang lên tiếng hoan hô khen hay.
Hay hay hay! Đánh hay lắm, thắng rồi!
.
Không khí vốn dĩ đang khẩn trương đột nhiên im ắng, mọi người bị tiếng cười vui vẻ này làm cho không hiểu ra sao, còn tưởng bọn người Bắc Tề đang kêu gào, trợn mắt nghiêng đầu nhìn lại.
Tiêu Đình một chân giẫm lên bàn, đang tự khen mình mắt sáng như đuốc mới cược thắng với mấy vị thế tử phiên vương.
Thái hậu tắt tiếng, nắm chặt váy phượng, hận không tìm được một cái lỗ để chui xuống.
Mặc dù có chút không đúng lúc, nhưng tốt xấu gì cũng coi như đã làm mọi người tỉnh táo lại.
Tống Kỵ buông chén trà xuống, lắc đầu cười khẽ, giơ tay lên một cái.
Đường Cửu Nhi, người trẻ tuổi gặp chút cọ xát là chuyện tốt, không thì sao mà hiểu được"sơn ngoại thanh sơn lâu ngoại lâu", sau này cần luyện tập nhiều hơn, đi xuống đi.
Đường Cửu Nhi đứng sững tại chỗ một lúc lâu, nhìn kiếm còn chưa được rút ra, xoa vết máu ở tóc mai, khom người thi lễ một cá, thất hồn lạc phách lui ra..