Thế Tử Hung Mãnh

Chương 213: Giữa ban ngày ban mặt ... (1)

Chương 213: Giữa ban ngày ban mặt ... (1)




Nhưng bố ra cục lớn như vậy, giờ còn giải độc cho tiểu vương gia, chẳng lẽ là bị lòng dạ sắt son của tiểu vương gia đánh động?

Lão Tiêu ngồi dưới mái hiên, cầm vò rượu tử tế đánh giá một phen, nhíu mày nói.

Hứa Bất Lệnh lắc đầu, cũng chăm chú nhìn vò rượu kia.

Chỉ có ba cân, cùng lắm giải được một hai thành, khôi phục đến trạng thái lúc trước ở Thái Cực Điện. Tên bán hàng rong kia chắc chắn không tìm được, nếu không phải gần một năm qua chúng ta tra được một ít nội tình, khẳng định sẽ tưởng rằng"Người hiền tự có thiên tướng", may mắn mới vừa khéo đụng phải giải dược, sau đó sai người đi Tây Vực tìm kiếm.

Lão Tiêu chỉnh lý đầu đuôi sự thể một phen, sau đó nói.

Ừm. Bởi vì tiểu vương gia tự tác chủ trương biến chính mình thành tàn phế, phá hủy bố cục được dựng sẵn, thế nên mới đưa tới cho tiểu vương gia một ít giải dược, khôi phục đến trạng thái trước kia, để tiện tiếp tục hành sự?

Hứa Bất Lệnh tựa lên xe lăn, khẽ gật đầu.

Vào Trường An liền nhập cục, địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, muốn ta sống liền cho ta sống, muốn giết ta liền cho ta chết. Cứ với tình hình này, dù ta giải độc, nếu không giúp người hạ độc làm xong chuyện, sợ rằng cũng rất khó rời khỏi Trường An.

Bọn họ rốt cục muốn tiểu vương gia làm gì?

Bảo trụ một thân võ nghệ cho ta, tự nhiên là muốn ta đi giết người.Hứa Bất Lệnh suy xét một phen, lát sau mới lắc đầu nói.

Trước triệt để giải xong Tỏa Long Cổ rồi tính, chỉ cần không bị Tỏa Long Cổ hạn chế, ta đều có thể bất động như núi, mặc cho bọn hắn giày vò. Đi tra tên bán hàng rong kia, xem xem có thể bắt được người sau lưng hắn là ai.Lão Tiêu ngẫm nghĩ rồi nói.

Lấy thủ đoạn này, sợ là tra không được. Hơn nữa rượu đã đưa đến tay tiểu vương gia, thân thể ngươi muốn không tốt lên đều không được, cũng không thể giả bộ tàn phế. Tửu lực này quá mạnh, một lần uống quá nhiều ngược lại thương thân, trước vẫn nên tu dưỡng một đoạn thời gian. Đợi ta khôi phục quá nửa liền giả bộ như khôi phục một hai thành, đến lúc đó đối phương tất có động tác, ta cũng có thể nhân tiện đi tra mấy thứ trước kia không cách nào tra.

Cũng được.Hai người thương lượng khoảnh khắc, trong tiểu đạo giữa rừng bên ngoài phòng xá chợt vang lên tiếng ồn ào, tiếp đó nha hoàn tiến vào, thông báo nói thái hậu đến rồi.

Hứa Bất Lệnh ngừng nói chuyện, giao chén rượu cho lão Tiêu, sau đó an tĩnh ngồi dưới mái hiên, trên mặt lộ ra mấy phần ý cười. .

Phù Dung Quan tại giữa lưng núi, trừ các loại kiến trúc, địa điểm du ngoạn cũng rất nhiều, cảnh sắc rừng trúc nơi Hứa Bất Lệnh đang tĩnh dưỡng tương đối không sai, chẳng qua trước mắt được bao xuống, chỉ có nha hoàn ngẩn trong phòng xá bên ngoài rừng trúc, hộ vệ thì vây kín rừng trúc, đến cả ruồi cũng không bay lọt vào được.Thái hậu mang theo cung nữ và hộ vệ, chậm rãi đi lên thạch đạo giữa rừng trúc. Đến cách nơi ở của Hứa Bất Lệnh chừng một đoạn, thái hậu liền giơ tay ngăn lại, nói.

Nơi thanh tu không thể để cho người ngoài quấy nhiễu, các ngươi chờ ở ngoài này là được rồi. Vâng.

Chúng cung nữ lập tức dừng bước, chạy tới phòng xá bên ngoài rừng trúc tránh mưa.

Giữa biển trúc, bộ váy dài màu đỏ lửa của thái hậu khias là chói mắt, eo thon phác hoạ ra đường cong yểu điệu, gương mặt tuyệt mỹ không thoa son phấn, trên búi tóc chỉ cài mỗi trâm vàng đuôi phượng.

Hạt mưa men theo lá trúc trượt xuống, từng giọt rơi rả rích trên dù giấy, lại thuận theo nan dù rơi lả tả xuống đất.

Thái hậu chậm rãi rảo bước trên thạch đạo, tựa hồ đang đếm lấy phiến đá lát dưới mặt đường, đi mấy bước tựa hồ cảm thấy tính sai rồi, lại lộn ngược trở về, sau đó tiếp tục vừa đi vừa đếm.

Khoảng cách ngắn ngủi hơn trăm bước, lại cứ thế đi mất nửa khắc đồng hồ mới đến được bên ngoài phòng xá cạnh vách núi.

Hứa Bất Lệnh thân khoác áo trắng tựa trên xe lăn, mặt cười ấm áp, không nhiễm bụi trần, hệt như tiên nhân trong núi không dính khói lửa trần gian, phong thái rất không sai.

Thái hậu vốn dĩ rất thích nam tử kiểu này, nhưng nhớ tới tên nghiệt chướng này buổi tối hôm đó dày vò nàng không nhẹ, hảo cảm trong lòng liền không sót lại chút gì, mặt tức thì chuyển lạnh, đứng ở phía cuối thạch đạo không động đậy.

Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu, hành lễ vãn bối.

Tham kiến thái hậu!

. Hừ.

Thái hậu siết chặt nắm tay, quay đầu nhìn một cái, sau khi xác định Hứa Bất Lệnh đã lui hết người bên cạnh, lúc này mới chậm rãi đi tới dưới mái hiên, thu lại dù giấy, ánh mắt một mực nhìn sang nơi khác, không tiếp xúc với Hứa Bất Lệnh.

Hứa Bất Lệnh an tĩnh tựa trên xe lăn, cũng không có ý đứng dậy lãng phí sức lực, chỉ là nghiêng đầu mỉm cười nói.

Tương nhi?

. Ngậm miệng.

Mày liễu thái hậu khẽ chau lại, làm ra bộ dạng đoan trang đại khí nên có, ngồi xuống trên ghế cạnh xe lăn, hai tay đặt ngang eo, ánh mắt vụt sáng, nhẹ giọng hỏi.

Mấy ngày nay thương thế đỡ hơn chút nào chưa?

Đỡ hơn nhiều.

Hứa Bất Lệnh cầm lấy hộp đồ ăn đặt bên cạnh, mở nắp, lấy ra táo xanh bên trong, niết một trái đưa đến trước mặt thái hậu.

Vừa mới chuyển đến kinh thành, Lục di thật không dễ dàng mới làm ra được, nếm thử?

Thái hậu khẽ ngửa ra sau, đẩy tay Hứa Bất Lệnh đi, nhưng vừa tiếp xúc với cánh tay Hứa Bất Lệnh liền như bị điện giật, vội rụt ngược trở về, lạnh lùng nói.

Ngươi ổn trọng chút. Bản cung chỉ vì giúp ngươi, phải hiểu trưởng ấu tôn ti.

Hứa Bất Lệnh có chút đành chịu, nghĩ nghĩ liền đặt táo xanh bên miệng, cúi người tiến tới trước mặt thái hậu.

!

Thái hậu rốt cục duy trì hết nổi bộ dạng ổn trọng đoan trang, dọa run một cái, hai tay cuộn ở trước người, định đứng dậy né tránh, lại bị ôm chặt sau lưng, đành phải ngậm chặt miệng nghiêng đầu, nhịp thở thoáng trở nên dồn dập.

Hứa Bất Lệnh miệng ngậm táo xanh, ôm lấy thái hậu, nhíu mày, ra hiệu há mồm.

Thái hậu nơi nào chịu theo, nín nhịn khoảnh khắc liền bực bội trách mắng.

Ngươi. cái đứa này. Ô ô.

Ba ba ba.

Tiếng vỗ đánh không ngừng, giày quơ lên đung đưa giữa trời, chân gắt gao kẹp chặt, một bước cũng không nhường.

Thái hậu đã hoảng thần, vùng vẫy thoáng chốc, thẳng đến lúc chuẩn bị cắn Hứa Bất Lệnh một cái mới giãy dụa thoát thân ra được.

Khụ khụ khụ.

Mặt thái hậu đỏ bừng lên, vung sức đứng thẳng người dậy, chạy đến đầu bên kia mái hiên, ôm lấy cánh tay, ánh mắt vừa thẹn vừa giận.

Hứa Bất Lệnh tươi cười ôn hòa, đẩy xe lăn tới gần, khẽ cười nói.

Sao thế, không muốn ăn?

Phi.

Mày liễu thái hậu dựng đứng lên, đưa tay chỉ vào Hứa Bất Lệnh.

Ngươi. Ngươi coi bản cung là ai? Ta. Ta giúp ngươi giải độc, nếu ngươi cứ không tim không phổi cả gan làm loạn, ta. Ta nhảy xuống từ trên núi ngay bây giờ!

Hứa Bất Lệnh đưa tay làm bộ đầu hàng.

Thì đang giải độc mà, đợi lát nữa khả năng Lục di sẽ trở lại, một trăm lần, phải tranh thủ thời gian.

.

Thái hậu mấp máy bờ môi còn vương cảm giác ngọt lịm, ngực phập phồng mấy hồi, đảo mắt nhìn về phía bầu trời.

Tuy trên trời sương mù mông lung, nhưng rõ ràng vẫn đang hoàng hôn, trời còn chưa tối hẳn, tính là ban ngày.

Bản cung chỉ qua thăm ngươi một lát, giữa ban ngày ban mặt, há có thể ban ngày tuyên. Đêm nay bản cung ở lại Phù Dung Quan, ngươi len lén tới.

Thái hậu cố gắng làm ra bộ dạng đoan trang, tựa hồ đang nói chuyện gì đó rất bình thường, nhưng mặt lại càng lúc càng đỏ.

Hứa Bất Lệnh cũng ngước mắt nhìn trời.

Sắp tối rồi, người đều đi cả, tới cũng tới rồi.

.

Thái hậu cắn môi, xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng vẫn ngập ngừng nói.

Không được, ban ngày không được. Đợi lát nữa Hồng Loan đi về thì biết làm sao.

Thái hậu buông lỏng chút, thật ra sẽ xong nhanh thôi.

Phi.ta không tin..


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất