Chương 73: Nước khác đến triều (2)
Sau khi Hứa Bất Lệnh gõ trống chiều ở Quốc Tử Giám xong, hắn đóng cửa sổ phòng lại, im hơi lặng tiếng rời khỏi Quốc Tử Giám, đi tìm Chúc Mãn Chi.
Không ngoài dự đoán, hôm nay thái hậu lại phái người mời Hứa Bất Lệnh vào cung, hẳn là đã rất tức giận, ngay cả câu"nếu Hứa Bất Lệnh còn không đi thì sẽ tự đến mời"cũng nói ra.
Thái hậu ở thâm cung lâu rồi, tất nhiên là hiểu biết các loại sự vụ trong hoàng thành, Hứa Bất Lệnh muốn hỏi thăm tin tức của Giả Dịch, thái đậu đương nhiên là lựa chọn hàng đầu, cho nên hắn đồng ý ngày mai tiến cung.
Đến nỗi chuyện ngày mai khi đến Trường Nhạc Cung sẽ đối mặt với sự đối xử thế nào, Hứa Bất Lệnh không quản được nhiều đến thế, dù sao thái hậu cũng không thể thật sự lột sống hắn, Tỏa Long Cổ lại liên quan đến tánh mạng, sao có thể để hắn chết thật.
Còn nữa, nữ nhân ấy mà, nói một lời xin lỗi, dụ dỗ một chút tự nhiên là sẽ vui vẻ, qua lại một năm với Lục phu nhân, đối với chuyện này, Hứa Bất Lệnh có thể nói là kinh nghiệm phong phú, hắn cũng không tin thái hậu có thể giày vò hắn hơn Lục phu nhân.
Hứa Bất Lệnh bước nhanh bên đường, tiến vào Đại Nghiệp Phường, từ xa đã thấy Chúc Mãn Chi đứng ở cửa phường, nàng không mặc đồng phục Lang Vệ của nàng, mà thay bằng một bộ trang phục khách giang hồ, trên đầu còn mang đấu lạp, trên cổ treo khăn đen che mặt, nếu không phải mang theo lệnh bài Lang Vệ, thì với cách ăn mặc lén lút này sớm đã bị quan binh tuần phố ở đây tra hỏi nhiều lần rồi.
Hứa Bất Lệnh đi đến gần, huýt sáo một tiếng.
Chúc Mãn Chi đang nhìn khắp nơi thì mắt hiện vui vẻ, vội vội vàng vàng dắt ngựa chạy tới.
Trang phục trên giang hồ đa số là quần áo ngắn bó sát người, đề cao sự linh hoạt nhẹ nhàng, phối hợp với xà cạp, 4,, bao cổ tay và đai lưng, đã xem như là đồ bó, nhưng cố tình vóc người Chúc Mãn Chi không cao, lại phát dục tốt, lúc chạy chậm cứ mãi lắc lư đung đưa, đoán chừng lúc luyện võ sẽ ảnh hưởng đến sự cân bằng cơ thể.
Hứa Bất Lệnh nhìn lướt qua, không biết vì sao lại nhớ tới cái nhìn thoáng qua tối hôm qua, hắn lắc đầu cười khẽ, có chút bất đắc dĩ.
Chúc Mãn Chi dắt ngựa đi đến trước mặt, cười hì hì nói.
.
Hứa công tử, sao ngươi không cưỡi con ngựa kiêu ngạo kia?
Ta đang cấm túc, ngựa quá gây chú ý không tốt.
Hứa Bất Lệnh xoay người một cái, trực tiếp nhảy lên ngựa Chúc Mãn Chi, vươn tay.
Đi thôi.
Chúc Mãn Chi sửng sốt, mặt đỏ ngay lập tức, nàng có chút ngượng ngùng, cảm thấy ngồi phía trước là ngồi trong lòng ngực Hứa Bất Lệnh, cho nên lui ra đằng sau mấy bước, vọt một cái trực tiếp nhảy lên ngựa, ngồi ở phía sau Hứa Bất Lệnh.
Ngồi vững, yaa!
Hứa Bất Lệnh không dừng lại, kẹp mạnh bụng ngựa.
Liệt mã hí dài, bắt đầu phi nhanh trên đường phố, Chúc Mãn Chi vừa mới ngồi lên lưng ngựa, không biết nên để tay ở đâu, trọng tâm nàng không vững bèn ngã ra sau.
A!
Chúc Mãn Chi hoảng sợ la lên, ít nhiều gì cũng là người giang hồ, chút phản ứng vẫn phải có, bèn vội vàng ôm chặt eo Hứa Bất Lệnh, tuy rằng giữa hai người có"giảm xóc", nhưng vẫn khiến đấu lạp trên đầu nàng rơi xuống, lộ ra mái tóc dài đen nhánh.
.
Ngồi vững.
A. Hứa công tử, ngươi chạy vội như vậy làm gì.
Trời sắp tối rồi.
Phải vậy không.
Chúc Mãn Chi ôm eo Hứa Bất Lệnh, có chút xoắn xuýt, ngựa xóc nảy chạy rất nhanh, vì sợ ngã xuống, nàng không còn dám buông tay. Nàng xấu hổ một lát, thấy Hứa Bất Lệnh không có ý bất mãn, cho nên cũng không còn nói gì.
Điều xấu hổ duy nhất chính là hai người đều không mặc đồ quá dày, cách mấy lớp quần áo, nàng vẫn có thể cảm nhận được độ ấm từ sống lưng dày rộng của Hứa Bất Lệnh, tê tê dại dại.
Chúc Mãn Chi muốn tách ra một chút, lại cảm thấy làm thế sẽ khiến Hứa Bất Lệnh chú ý tới, cuối cùng vẫn giữ nguyên hiện trạng, mãi không nhúc nhích.
, 1, bát hoang lục hợp, bát hoang là các vùng xa xôi ở tám phương, không ai đặt chân; lục hợp là cặp con giáp hợp nhau trong 12 con giáp.
, 2, man di, người man rợ.
, 3, điệp phổ, một loại công văn có đóng dấu.
, 4, xà cạp, lấy vải quấn từ mắt cá chân lên đến cẳng chân, vải quấn chồng lên nhau giống hình con rắn nên gọi là xà cạp.