Thế Tử Hung Mãnh

Chương 94: Không ngờ các ngươi ...

Chương 94: Không ngờ các ngươi ...




A. Ắt xì.

Thanh âm rất nhỏ, rõ ràng đang cực lực kiềm chế, nhưng đặt trong phòng chỉ có cô nam quả nữ, có thể nói như kinh lôi giữa ban ngày.

Trong phòng bỗng chốc chết lặng.

Thần tình Hứa Bất Lệnh cứng đờ, mê mang, sau đó là chấn kinh và ngạc nhiên.

Lục phu nhân còn đang ngẩn ngơ, nét mặt mỹ diễm từ từ hiện ra vẻ khó mà tin tưởng, môi hồng cắn chặt, nhìn xuống bên dưới, nước mắt chực chờ trào ra.

Không ngờ. Không ngờ các ngươi.

Hỏng!

Hứa Bất Lệnh thiếu chút phun ra một búng máu tươi, đứng dậy lau trán, đi tới đi lui trong phòng, dù có muôn vàn diệu kế, đủ loại lý do thoái thác, lúc này đều không tìm được ngôn từ để hình dung.

Cái mẹ gì thế này?

Tùng tiểu thất phu, ngươi muốn hại chết ta đấy à? !Lục phu nhân ba phần u oán bảy phần ủy khuất, nắm chặt làn váy, cúi người xuống giường, liếc vào bên trong một cái.

Dưới gầm giường, Tùng Ngọc Phù hai tay cuộn ở trước ngực, đã gấp đến muốn khóc.Nhìn thấy ánh mắt phức tạp kia của Lục phu nhân, hai người mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày, Tùng Ngọc Phù cố nặn ra ý cười, ngượng ngừng nói.

Lục phu nhân. Thật là vừa khéo.Lục phu nhân lười nhác đáp lời, ngồi thẳng người dậy, mắt nhìn lên vách tường, gương mặt xinh đẹp mang theo vẻ an tĩnh trước cơn bão tố.

Xột xoạt. xột xoạt.Tùng Ngọc Phù gian nan từ dưới gầm giường chui ra, nhìn Hứa Bất Lệnh hai tay trải ra, trố mắt cứng lưỡi đứng đó, lại nhìn Lục Phu Nhân mím môi không thốt nửa lời ngồi ở bên cạnh, từ từ cúi thấp đầu xuống, hận không tìm được lỗ nào đó để chui vào.

Tính tình Hứa Bất Lệnh có lãnh đạm đến đâu, lúc này cũng giận điên lên, giơ tay chỉ tới nói, Tùng Ngọc Phù, ngươi. Sao ngươi lại ở đây?

Lục phu nhân thấy Hứa Bất Lệnh hung như vậy, còn định chất vấn cô nương nhà người ta, trong lòng càng tức giận, đứng dậy quát, Ta cũng muốn hỏi ngươi, sao nàng lại ở chỗ này?

Sao ta biết được nàng lại ở đây? Ngươi hung ta?

Lục phu nhân mắt đầy kinh ngạc nhìn Hứa Bất Lệnh.

Ta. Thôi thôi, ta mặc kệ ngươi, xin lỗi đã làm phiền.

Lần này là khóc thật, Lục phu nhân nghẹn ngào nức nở, quay người đi thẳng ra ngoài.

Hứa Bất Lệnh triệt để hoảng, hắn chưa từng thấy Lục phu nhân ủy khuất như vậy bao giờ, lúc này vội vàng kéo lại cổ tay Lục phu nhân, cắn răng cười bồi nói.

Trách ta trách ta, ta sai rồi, Lệnh Nhi biết sai, ngươi tha cho ta được không.

Ngươi không sai, là ta sai, ta không nên quản ngươi, ngươi buông tay.

Lục phu nhân vặn vẹo bả vai cố giãy dụa, khóc đến lê hoa đái vũ, cắn răng cường hành rút tay ra, trừng Hứa Bất Lệnh một cái quát.

Ngươi cứ bận việc của ngươi, ta đi về, sau này đừng tới gặp ta.

Nói xong liền chạy ra cửa.

Lục di, Lục di!

Hứa Bất Lệnh hoảng, vừa mới đuổi theo mấy bước, Lục phu nhân đã nổi giận đùng đùng nói.

Ngươi còn đi theo ta, ta liền đập đầu chết ở chỗ này!

Tiếng quát rất nặng, Hứa Bất Lệnh lập tức không dám đuổi, bộ dạng muốn nói lại thôi, đành trước quay về trong phòng, giải quyết họa tinh kia trước cái đã.

Chỉ là Hứa Bất Lệnh vừa mới về lại trong phòng, còn chưa phát hỏa với Tùng Ngọc Phù đang nép mình trong góc tường, đằng sau lại truyền tới tiếng bước chân sàn sạt, quay đầu nhìn lại, Lục phu nhân chính đang xách lên làn váy chạy ngược trở về.

Hứa Bất Lệnh thần sắc vui mừng, vội mở miệng nói.

Lục di, đều là hiểu lầm, chúng ta ngồi xuống trước cái đã.

Ngươi tránh ra cho ta, ta không có đứa cháu như ngươi.

Lục phu nhân nổi giận đùng đùng đẩy ra Hứa Bất Lệnh, chạy đến trong phòng, ngồi xuống bên giường, đưa tay rút ra hộp đựng tranh bên dưới.

Sự tỉ mỉ của nữ nhân, từ điểm này liền có thể thấy được phần nào.

Hứa Bất Lệnh vỗ trán một cái, tựa trên tường, bộ dạng sống không bằng chết.

Lục phu nhân ngậm lấy nước mắt mở hộp ra, mở bức tranh nhìn lướt qua một lượt, khẽ gật đầu, khép lại cất trong hộp, cứ thế ôm lấy họa tranh lần nữa chạy ra cửa.

Lục di.

Ngươi cút! Ta không biết ngươi. Gọi thái hậu của ngươi đi.

Ta.

Hứa Bất Lệnh đứng ở cửa ra vào, nhìn theo bóng lưng Lục phu nhân, thật lâu không thốt được nên lời. Vốn tưởng chỉ là tết năm nay không yên, giờ, sang năm đều chưa hẳn được yên, lần này sợ rằng phải nhớ suốt đời!

.

Trong gian phòng không lớn, Tùng Ngọc Phù rúc mình tựa ở góc tường, ngón tay chà xát, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.

Đứng nhìn hết thảy, nàng biết lần này mình gây đại họa. Lục phu nhân chắc tưởng nàng và Hứa Bất Lệnh làm chuyện cẩu thả, giờ mà truyền đi.

Trước khoan nói truyền đi, có thể còn sống đi ra hay không, tựa hồ đều là vấn đề.

Hứa. Hứa thế tử.

Tùng Ngọc Phù như mỗi kêu thì thầm một câu, cắn môi, nghĩ nửa ngày, lại không biết nên giải thích thế nào.

Bành.

Phòng cửa chợt đóng sầm lại, dọa cho Tùng Ngọc Phù giật nảy mình, vội vàng nói.

Cha ta đang ở ngay trong Quốc Tử Giám.

Ngươi còn không biết xấu hổ nhắc tới cha ngươi?

Hứa Bất Lệnh sắc mặt băng lãnh, đảo mắt nhìn chung quanh một lượt, theo trên mặt bàn cầm lên thước chặn giấy, ước lượng lớn nhỏ, lại ném sang một bên, quay người đi đến góc tường.

Tùng Ngọc Phù vội vàng đưa tay nói.

Ta sai rồi. Lần sau không dám nữa.

Hứa Bất Lệnh từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt rất lạnh.

Chẳng phải ngươi thích nói đạo lý ư? Trình bày đầu đuôi một lượt chuyện hôm nay, nếu nói không ra đạo lý, đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.

Tùng Ngọc Phù cúi đầu, bộ dáng đáng thương như vừa làm sai chuyện gì, nhỏ giọng nói.

Sáng ta tới đây, tưởng là ngươi ở trong phòng, bèn đẩy cửa đi vào, không ngờ. Người không biết không có tội.

Được, thế phát hiện ta không có trong phòng, sao ngươi không đi?

Ta. Ta muốn tìm cây trâm.

À. học được trộm đồ rồi cơ đấy?

Tùng Ngọc Phù quýnh lên, sắc mặt thoáng đỏ bừng.

Không có. Đó là cây trâm của ta.

Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu.

Được, vậy sao ngươi nấp dưới gầm giường? Chuẩn bị ám sát ta? Chúc mừng ngươi, thành công rồi!

Tùng Ngọc Phù mím môi một cái, nhìn ra được Hứa Bất Lệnh rất tức giận, thanh âm càng lúc càng nhỏ.

Ngươi quay về. Ta. Ta sợ ngươi phát hiện, liền nấp dưới gầm giường. Vốn định chờ lúc ngươi đi ra ngoài liền len lén chuồn đi, kết quả Lục phu nhân đến. Lần này là lỗi của ta, ta không nói đạo lý, ngươi muốn đánh. thì đánh ta đi.

Hứa Bất Lệnh vuốt vuốt trán.

Cô nãi nãi, ta quay về thì làm sao? Ngươi không thể cứ vậy đi ra được à?

Sợ ngươi đánh ta.

Vậy sao giờ ngươi không sợ?

. Giờ không trốn được nữa.

.

Hứa Bất Lệnh há hốc miệng, nín nửa ngày, cuối cùng sắc mặt lạnh lùng quát.

Cởi quần áo.

Tùng Ngọc Phù lập tức hoảng lên, ôm lấy vạt áo, dùng sức lắc đầu.

Lục phu nhân mà biết sẽ càng tức giận.

!

Ngươi không ngốc a!

Trong mắt Hứa Bất Lệnh đầy vẻ kinh ngạc, bước tới bước lui trong phòng mấy lượt, chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng không chỗ phát tiết, nghiến răng nghiến lợi nói.

Vậy ngươi nói xem giờ làm sao đền bù ta? Xin lỗi vô dụng, dẹp cái ý nghĩ đó đi.

Tùng Ngọc Phù nép vào góc tường, thấp thỏm nói.

Ta. Ta bảo đảm sau này sẽ không gây họa.

Hứa Bất Lệnh cười lạnh một tiếng.

Ngươi đã gây họa xong rồi, còn có thể gây họa gì được nữa?

Cái đó thì chưa chắc.

?

Hứa Bất Lệnh siết chặt nắm tay, nín nhịn nửa ngày, bực tức cộng thêm thương tích đêm qua, hô hấp không thuận, ôm ngực ho khan kịch liệt.

Khụ khụ khụ.

A.

Tùng Ngọc Phù bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, thất kinh chạy đến ôm lấy trụ Hứa Bất Lệnh, dùng sức đỡ lấy hắn, nức nở nói.

Hứa thế tử, ta sai rồi, ta không phải cố ý chọc tức ngươi. Ngươi đừng chết.

Cút ra!

Đầu Hứa Bất Lệnh ông ông như búa bổ, đưa tay muốn định đẩy ra Tùng tiểu thất phu, chỉ là thân thể quả thực gánh hết nổi, đành chỉ biết vung vung tay.

Tùng Ngọc Phù dùng hết khí lực, cường hành đẩy Hứa Bất Lệnh ngồi xuống bên giường, nét mặt lo lắng nâng hồ lô tới, mở nắp ra đưa đến trước mặt Hứa Bất Lệnh.

Nhanh uống rượu.

Lúc này Hứa Bất Lệnh chỉ muốn tiểu ma đầu cút nhanh lên, làm sao chịu uống rượu nàng đưa qua, cắn răng trừng Tùng Ngọc Phù một cái, ra hiệu nàng lập tức biến đi.

Nhưng Tùng Ngọc Phù thấy Hứa Bất Lệnh tức giận đến thổ huyết, nơi nào chịu đi, Hứa Bất Lệnh không uống rượu, nàng không biết phải làm sao, cuối cùng giơ tay lên chuốc một ngụm lớn vào trong miệng, sau đó nâng mặt Hứa Bất Lệnh.

Làn môi đụng vào nhau, dịch rượu mát mẻ trượt vào cổ họng.

!

Hai mắt Hứa Bất Lệnh trợn tròn, đầy vẻ khó mà tưởng tượng, đến cả giãy dụa đều quên mất.

Cái này. Khinh người quá đáng!

Gian phòng không lớn, tựa hồ nháy mắt bỗng chết lặng.

Tùng Ngọc Phù nâng lên gương mặt tuấn mỹ của Hứa Bất Lệnh, giờ đây cũng đã hồi thần, chớp chớp mắt, nét mặt dần dần đỏ lên như bị lửa thiêu, không dám động.

Không biết qua bao lâu, ánh mắt Hứa Bất Lệnh chợt chuyển lạnh, quay đầu quát.

Hôn đủ chưa?

Tùng Ngọc Phù giơ tay lau miệng môi, mặt đỏ như muốn nhỏ ra máu, khẽ khàng ngồi dậy, nhỏ giọng nói.

Xin lỗi. Đừng nói với cha ta.

Ừ.

Tùng Ngọc Phù như trút được gánh nặng, ngượng ngùng cười một tiếng, cứ thế hoảng hốt chạy vội ra ngoài.

Hứa Bất Lệnh tựa bên tường, trầm mặc khoảnh khắc, đưa tay sờ sờ làn môi bị cắn hơi đau, nhíu mày lẩm bẩm.

Cô nương ngốc. Thật hết cứu. Kỹ thuật hôn quá kém.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất