Thế Tử Hung Mãnh

Chương 95: Niên quan (cuối năm)

Chương 95: Niên quan (cuối năm)




Mứt quả.

Bán than đây. Ai ai ai. đừng đánh mặt.

Giữa thị tỉnh, tiếng người huyên náo, đảo mắt đã ba mươi tết, đầy đường toàn là đội ngũ múa lân, pháo hoa sáng ngời vọt thăng mà lên từ khắp các ngõ ngách trong Trường An Thành, trong màn đêm, chiếu cho kinh thành nguy nga rực sáng như ban ngày.

Trường An Thành có trăm vạn nhân khẩu, cuối năm đại bộ phận đều trở về đoàn tụ với người nhà, nhưng vẫn có một bộ phận khách tha phương rời xa cố hương, hoặc là du lịch giang hồ hoặc là chuẩn bị ôn tập khoa cử, ba mươi tết chỉ có thể quanh đi quẩn lại trên đường, tìm kiếm hương vị cuối năm quen thuộc.

Bạch Thạch hạng, cửa hàng Tôn gia, quanh năm suốt tháng chưa từng ngừng kinh doanh, lúc này tự nhiên thành là địa điểm thích hợp cho khách giang hồ hâm một bình rượu nóng, hồi ức quá khứ tươi đẹp. Đáng tiếc duy nhất chính là nơi đây chỉ có ba bàn rượu, tới chậm liền hết chỗ, không ít người chạy tới thấy không còn vị trí, đành phải mua một bình Đoạn Ngọc Thiêu hậm hực rời đi.

Mỗi năm đến thời điểm này Tôn chưởng quỹ đều sẽ chuẩn bị đồ nhắm phong phú chút, nói nói cười cười với khách trong cửa hàng, lại uống hai lượng rượu, tính là hưởng thụ một cái tết an nhàn.

Trong tửu quán không lớn, tửu phướn ố vàng lắc lư, áp lên cạnh góc bàn rượu, Chúc Mãn Chi ôm bát rượu còn lớn hơn cả mặt, ùng ục ùng ục nhấp một ngụm, có chút buồn bã không vui nói.

Trước kia lúc đến tết, mẹ ta sẽ làm rất nhiều món ăn ngon, náo nhiệt lắm, ai. thật muốn về nhà.

Cửa ải thả hai ngày nghỉ, Chúc Mãn Chi đổi lấy áo váy nữ nhi thường mặc, tóc cũng được chải chuốt lại, tựa như thiếu nữ nhà bên, xinh xắn đáng yêu.

Ninh Thanh Dạ ngồi ở đối diện, trên thân vẫn khoác y phục người giang hồ, đội mũ rộng vành, nghe tiếng bình thản nói, Người giang hồ là vậy, qua hôm nay khả năng liền không có ngày mai, sống tính bằng không, không tính bằng năm.

Hành tẩu giang hồ đa phần là vết đao liếm máu, đây cũng là lời thật, chỉ là nói ra ở ba mươi tết, khó miễn có chút đen đủi.Chúc Mãn Chi thả chén rượu xuống, bàn tay chống cằm, đánh giá hồ ly trước mắt.

Tiểu Ninh, ngươi từ nhỏ đã lớn lên trong đạo quán? Vậy chẳng phải đến cả nam nhân đều không thấy được.Ninh Thanh Dạ khẽ nhíu mày.

Đạo cô không phải ni cô, đạo sĩ có nam, có thể thành thân. Còn nữa ta tám tuổi lên Trường Thanh quan, trước kia đều ở đất Thục.Chúc Mãn Chi quay đầu, không lời tìm lời nói.

Đất Thục vui không? Nghe nói bên kia có rất nhiều đồ ăn ngon, ta còn chưa đi qua.Ninh Thanh Dạ hồi tưởng một phen, khẽ lắc đầu nói.

Từ lúc ta nhớ chuyện thì đã ẩn cư cùng với mẹ trong núi sâu, mỗi năm cũng có ăn tết. Đến sau Thiết Ưng Liệp Lộc, Trương Tường mang theo Lang Vệ tìm tới cửa, ven đường đuổi giết, mẹ ta đưa ta ra khỏi đất Thục, được người Võ Đang cứu, đưa đến Trường Thanh Quan, chuyện lúc còn nhỏ đã không nhớ được quá rõ ràng. Ai. đáng thương.

Chúc Mãn Chi sâu kín thở dài, nâng chén rượu lên định đụng một cái với Ninh Thanh Dạ, Ninh Thanh Dị lại nhướng mày, hờ hững nói, Mấy ngày nay ngươi bắt mười mấy tên tiểu tặc, chắc kiếm không ít bạc?

Nét mặt đang có chút ỉu xìu của Chúc Mãn Chi chợt cứng đờ, ngồi thẳng người dậy, ánh mắt vụt sáng.

Ừm. Vì dân trừ hại, là phận sự ta nên làm. Bạc cái gì, đều là lương tháng.

Ninh Thanh Dạ nhàn nhạt hừ một tiếng.

Ngươi đổi một thân váy mới, còn dùng hương phấn mà chỉ phu nhân tiểu thư hào môn mới có thể dùng, chỉ bằng chút bổng lộc nha môn kia, sợ rằng không đủ.

Hì hì.

Chúc Mãn Chi chớp chớp mắt, từ trong ngực lấy ra một hộp nhỏ son phấn đặt trên bàn.

Ngươi không nói thì suýt nữa ta quên mất, nha môn đúng là thưởng ít bạc, ta mua cho ngươi hộp son phấn.

Ninh Thanh Dạ dùng vỏ kiếm đẩy hộp son phấn ra, ánh mắt bình thản nói.

Xuất lực làm việc giúp ngươi, quy củ giang hồ thế nào chắc ngươi rõ ràng.

Chúng ta tình như tỷ muội, nhắc tới bạc dễ tổn thương cảm tình lắm.

Ai là tỷ tỷ của ngươi?

Ta là tỷ tỷ của ngươi. À không, ngươi là tỷ tỷ của ta.

Chúc Mãn Chi bắt đầu hàm hồ giả say, sấp trên mặt bàn không nói gì.

Ninh Thanh Dạ hít vào một hơi thật sâu, gần sang năm mới, cuối cùng bỏ đi ý định động thủ, chuyển sang nhấp nhám rượu thịt.

Bóng đêm dần sâu, hai người rời xa cố hương, cứ thế qua đêm trừ tịch ở bên ngoài.

Ninh Thanh Dạ lớn lên ở đạo quán, trừ báo thù ra, kỳ thật rất hứng thú đối với Trường An thị tỉnh phồn hoa, vốn muốn gọi tỉnh Chúc Mãn Chi đang giả say để cùng đi dạo phố, chợt có từng hồi tiếng trò chuyện từ trong ngõ hẻm truyền ra.

. Chính là quán rượu này, ở Trường An rất nổi danh, trước kia không ít giang hồ tiền bối đều tới qua.

. Hừ. trước kia ta có nghe sư phụ nhắc về nơi này, năm đó đi tìm một tên lừa đảo nhờ vẽ tranh giúp, ngàn dặm xa xôi chạy đến chỗ này mua bình rượu ngon đưa qua, kết quả lừa đảo kia lấy cớ nói cái gì mà"Mỹ nhân thế gian khó nhập họa", lật lọng không chịu vẽ.

Mày liễu Ninh Thanh Dạ khẽ chau lại, bất động thanh sắc quay đầu liếc nhìn. Bên ngoài tửu quán, bốn người ăn mặc kiểu dị vực kết bạn đi lại, cầm đầu là một nữ tử áo đỏ, tay dắt lạc đà, lụa mỏng che mặt, đội mũ trùm đầu, dưới người vô cùng xuất sắc.

Tôn chưởng quỹ tự nhiên cũng nghe được đối thoại kia, hiếu kỳ đánh giá bốn người một lúc, mở miệng hòa khí nói.

Cô nương nói chính là lãng tử Từ Đan Thanh? Ai. tiểu tử kia trước nay nói không giữ lời, bị người quất chặt liền nhờ cô nương người ta chạy tới mua rượu, trở về liền không thấy bóng dáng đâu. Sư phụ ngươi là ai? Lão đầu nhi ta nói không chừng còn nhớ được.

Bốn người ngừng bước, rõ ràng hiển lộ ra mấy phần giới bị.

Chung Ly Sở Sở và Hô Duyên Kiệt chỉ là thuận miệng nói chuyện vậy thôi, thấy Tôn chưởng quỹ tiếp lời, sợ bị lộ thân phận, vội tùy ý nói.

Chưởng quỹ không biết đâu, tới một bầu rượu.

Tôn chưởng qũy thấy thế liền cũng không hỏi nhiều, trên giang hồ luôn có lúc không tiện, bèn lắc đầu cười nhẹ đi lấy rượu.

Chung Ly Sở Sở cảm thấy nơi này không nên ở lâu, sau khi tiếp lấy bầu rượu liền bước nhanh rời khỏi cửa hàng Tôn gia.

Ninh Thanh Dạ đánh giá trang phục mấy người kia, đột nhiên như chợt nhớ ra điều gì, xách kiếm đứng dậy đi ra tửu quán, bám đuôi mà đi.

Lúc này Chúc Mãn Chi đang giả ngủ cũng ngẩng đầu lên, xác định Ninh Thanh Dạ đi xa rồi mới thở phào một hơi, đứng dậy tính tiền, thấy Tôn chưởng qũy thần tình cổ quái, bèn hiếu kỳ hỏi dò.

Tôn lão bá, ngươi biết nữ nhân áo đỏ kia?

Tôn chưởng quỹ ha ha cười đáp.

Không biết, ừm. Sư phụ bằng hữu kia của ngươi là ai, ngươi có từng nghe qua?

Mấy ngày nay Chúc Mãn Chi moi móc được không ít thông tin từ trong miệng Ninh Thanh Dạ, tự nhiên gật gật đầu.

Độc Thu chân nhân, nghe nói trước kia cũng là đại hồ. Đại mỹ nhân, vốn dĩ sắp làm hoàng hậu, kết quả đào hôn bị đuổi giết, đi ra khỏi nhà.

Tôn chưởng quỹ thở dài.

Ra khỏi nhà được đạo gia che chở, tránh qua triều đình và Đường gia truy cứu, lại tránh không thoát bách hoa quần điệp đố kỵ, ngày ngày trốn trong Trường Thanh Quan, đi ra đều không dám, lại vẫn có người tới cửa gây sự.

Đối với mấy tin giang hồ bát quái kiểu này, Chúc Mãn Chi rất hiếu kỳ, chớp chớp tròng mắt to nói.

Ai. thật đáng thương, sau này Tiểu Ninh đoán chừng cũng tương tự, giờ đi ra ngoài đều không dám lộ mặt.

Đó là tự nhiên, bốn chữ"quốc sắc thiên hương"này cũng giống như"thiên hạ đệ nhất", không phải dễ làm vậy đâu. Chẳng qua Chúc cô nương hẳn không có phiền não này, không cần phải quan tâm.

Ừm.

Chúc Mãn Chi khẽ gật đầu, nhưng vừa ngẫm lại liền cảm thấy không đúng, trừng mắt mắt nói.

Chưởng quỹ, sao ngươi lại mắng người?

Ha ha.

Tôn chưởng quỹ quệt môi.

Tiểu lão nhi nói là cô nương tuổi tác còn nhỏ, chưa nẩy nở.

Vậy còn nghe được.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất