Thê Tử Liễu Như Yên, Ao Cá Nổ Lật Trời

Chương 10: Nam tử đi ra ngoài cũng phải chú ý an toàn

Chương 10: Nam tử đi ra ngoài cũng phải chú ý an toàn
Tiếp nhận cuộc gọi báo cảnh sát, cảnh sát nhanh chóng đến khách sạn.
Sau khi hỏi thăm sơ lược, họ dẫn cả hai đến đồn cảnh sát.
Tần Phàm vẫn còn nước mắt trên mặt, bộ dạng như chịu uất ức lớn.
Còn nữ tử thì vô cùng hoảng loạn, sự việc xảy ra hoàn toàn ngoài dự đoán của nàng.
Nàng quay lại nhìn Tần Phàm, nghiến răng tức giận.
Ban đầu, lẽ ra nàng mới là người bị hại, vậy mà kịch bản lại bị đảo ngược.
Đánh nàng một cái bất ngờ.
Nàng giờ hối hận phát điên, sớm biết thế thì không vì mấy chục nghìn ấy mà làm chuyện này.
Lúc đầu tưởng chuyện này rất đơn giản, nào ngờ lại gặp phải người không theo lẽ thường.
"Hai người ngồi đây đã..."
Vị cảnh sát dẫn họ đến chỉ vào ghế dài bảo họ ngồi xuống, rồi hô vào trong phòng: "Trương cảnh sát, giúp thẩm vấn một chút, tôi còn việc khác phải xử lý."
Chốc lát, một nữ cảnh sát tóc ngắn mặc cảnh phục ngồi xuống đối diện hai người.
Đẹp, sắc sảo, là ấn tượng đầu tiên của Tần Phàm về nàng.
"Hai vị, làm ơn đưa chứng minh thư ra, tôi cần kiểm tra thông tin cá nhân."
Trương Tịnh thuần thục lấy bút và giấy, chuẩn bị ghi chép sự việc.
Sau khi cả hai đưa chứng minh thư, Tần Phàm lên tiếng trước: "Cảnh sát, anh nhất định phải giúp tôi làm chủ."
"Tôi luôn là công dân tốt, tuân thủ pháp luật, thường làm việc thiện."
"Tôi thường giúp đỡ cụ già qua đường, nhặt chó mèo hoang, ngay cả con kiến tôi cũng không đành lòng giẫm chết, thậm chí con muỗi đốt tôi, tôi cũng đợi nó hút no máu mới đuổi đi."
"Cảnh sát, anh nhất định đừng để người tốt như tôi chịu uất ức."
Tần Phàm tự xây dựng hình ảnh người hiền lành.
Trương Tịnh gõ bút lên bàn: "Được rồi, anh đừng kích động, nếu thật có uất ức thì cứ nói, chúng tôi nhất định sẽ giúp anh làm chủ."
Tần Phàm dụi mắt: "Cảm ơn cảnh sát."
Trương Tịnh kiểm tra chứng minh thư rồi nói: "Bây giờ bắt đầu thẩm vấn, mong hai người hợp tác tốt."
"Họ và tên!"
"Tần Phàm." "Châu Tiểu Hồng."
"Tuổi!"
"25." "19."
Khi đối phương nói tuổi, Tần Phàm vô thức nhìn thoáng qua.
Vì trang điểm đậm nên thật khó nhận ra đối phương còn trẻ như vậy.
Trương Tịnh hỏi tiếp: "Nghề nghiệp."
"Không có nghề nghiệp!" "Sinh viên."
Trương Tịnh nhìn Tần Phàm: "Anh không có việc làm?"
25 tuổi mà không có việc làm, nghe có vẻ giống kẻ xấu.
Tần Phàm cười khổ: "Nhà tôi hơi đặc biệt, vợ tôi đi làm, tôi ở nhà chăm sóc người già."
"Nhưng giờ vợ tôi ngoại tình, tôi bị đuổi ra khỏi nhà."
"Vì không có chỗ đi nên tôi mới ở khách sạn."
"Tôi đã rất khổ rồi, nào ngờ ở khách sạn lại gặp phải kẻ xấu."
"Cảnh sát đồng chí, anh nói xem thế giới này bao giờ mới tốt với đàn ông chúng tôi hơn?"
"Người ta bảo con gái ra ngoài phải chú ý an toàn, giờ đàn ông chúng tôi ra ngoài còn phải chú ý hơn."
Tần Phàm nói rất chân thành, vẻ đau khổ hiện rõ trên mặt.
Trương Tịnh nhìn anh cũng không khỏi sinh lòng thương cảm.
Nhưng là một cảnh sát, bà không để cảm xúc chi phối, nghiêm mặt nói: "Thông tin cơ bản tôi đã rõ, giờ ai nói sự việc đã xảy ra?"
"Tôi, tôi nói trước, tôi là người bị hại."
Tần Phàm lên tiếng: "Tôi đang ngủ ở khách sạn, tự nhiên có người gõ cửa, tôi mở cửa thì người phụ nữ này xông vào."
"Không nói lời nào liền đánh tôi, muốn làm nhục tôi."
"Tôi là người chính trực, nên tôi đẩy cô ta ra, và báo cảnh sát ngay lập tức."
Ta hoài nghi nàng muốn đối với ta dùng kế tiên nhân khiêu, phía sau nàng nhất định còn có đồng bọn, ta đề nghị điều tra kỹ càng.
"Nói không chính xác, còn có thể đào ra nhiều người hơn nữa."
Kỳ thực, Tần Phàm nghĩ tới nhiều khả năng, có thể là Liễu Như Yên, hoặc là Vương Ứng Hùng.
Nghe xong lời Tần Phàm, Trương Tịnh đại khái hiểu chuyện, rồi nhìn về phía Châu Tiểu Hồng hỏi: "Ngươi có gì muốn giải thích không?"
Châu Tiểu Hồng gạt đi mấy giọt nước mắt: "Không phải như vậy, rõ ràng hắn cưỡng ép kéo tôi vào phòng, lại vu oan giá họa cho tôi. Đồng chí cảnh sát, tôi vẫn là học sinh mà, làm sao tôi có thể làm chuyện phạm pháp được."
Tần Phàm khinh thường cười cười: "Ngươi không thừa nhận cũng không sao, khách sạn có camera giám sát, tra xem là biết."
Nói xong, hắn nhìn về phía nữ cảnh sát: "Tôi xin được xem camera giám sát."
Trương Tịnh nhẹ gật đầu: "Yêu cầu này hợp lý, ngươi còn có gì muốn nói không?"
Châu Tiểu Hồng há hốc mồm, cuối cùng vì sợ hãi nên không nói gì, chỉ cúi đầu im lặng.
"Ôi, sinh viên bây giờ, thật sự là một lời khó nói hết."
Tần Phàm vẻ mặt đau lòng: "Một cô gái tốt, ngươi làm sao không làm điều tốt mà lại phải chơi trò tiên nhân khiêu?"
Châu Tiểu Hồng giận dữ nhìn Tần Phàm: "Tôi sẽ không tha cho anh."
Tần Phàm giả vờ sợ hãi: "Cảnh sát, chị nghe thấy chưa? Nàng uy hiếp tôi, ngay trước mặt chị ấy mà còn dám uy hiếp tôi."
Trương Tịnh quát: "Đoan chính thái độ của ngươi lại, cũng không nhìn xem đây là chỗ nào."
Châu Tiểu Hồng cắn răng, nuốt giận xuống.
Nàng hiện giờ không thể nói gì, chỉ cần giữ im lặng, nhất định sẽ có người cứu nàng.
"Hảo hảo cải tạo, sau này ra ngoài hãy làm người tốt."
Tần Phàm vẫn không quên kích thích đối phương một câu, rồi hỏi Trương Tịnh: "Nói xong rồi, tôi có thể đi chưa?"
Trương Tịnh gật đầu, đưa một bản khai: "Ký tên ở đây là được, chúng tôi điều tra xong sẽ báo cho anh."
Tần Phàm ký tên xong, lại nhắc nhở: "Các người nhất định đừng nhân nhượng những kẻ ác này."
Trương Tịnh vẻ mặt nghiêm nghị: "Yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ nghiêm minh chấp pháp."
Ra khỏi đồn cảnh sát, trời đã sáng.
Tần Phàm dụi mắt, thấy còn sớm, tìm một quán ăn sáng.
Hai cái bánh bao, một bát cháo, một đĩa dưa muối.
Không phong phú lắm, nhưng Tần Phàm ăn rất ngon miệng.
Ăn xong, kế tiếp là đi cục dân chính.
Tần Phàm vừa ra khỏi quán ăn, một chiếc xe tải đột nhiên dừng trước mặt hắn.
Cửa xe mở ra, hai tên đại hán áo đen lao ra, cưỡng ép lôi kéo Tần Phàm lên xe.
Phanh một tiếng, cửa xe đóng lại, xe tải phóng đi.
Toàn bộ quá trình không quá nửa phút...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất