Theo Nuốt Riêng Ngàn Vạn Ức Liếm Cẩu Kim Bắt Đầu Làm Thần Hào

Chương 26: Giữa người và người chênh lệch thật lớn

Chương 26: Giữa người và người chênh lệch thật lớn
Lâm Xuyên nhìn Vương quản lý, cười nhạt: "Sao? Không đuổi chúng tôi đi à?"
"Lâm tiên sinh nói đùa, tôi từ đầu đến cuối có ý đuổi ngài đâu. Có điều vừa rồi có chỗ mạo phạm với bạn học của ngài, đó là lỗi của tôi." Vương quản lý nói, rất thức thời đi đến trước mặt Diệp Mị Sanh, Sở Tiêu Vũ, Nhạc Phong, Triệu Mặc Hiên.
Ông ta cúi mình vái chào, nói: "Mấy vị đồng học, vừa rồi tôi mạo phạm, xin lỗi, xin lỗi."
Diệp Mị Sanh, Sở Tiêu Vũ, Nhạc Phong, Triệu Mặc Hiên nhìn ông ta như vậy, trong lòng không khỏi hả hê.
Sở Tiêu Vũ nói: "Xin lỗi chúng tôi làm gì, chủ yếu là xin lỗi Mị Sanh. Còn chuyện khinh người quá đáng tốt nhất đừng làm nữa, không thì sớm muộn gì cũng gặp báo ứng."
"Vâng, vâng, vâng, cậu nói đúng." Vương quản lý thầm nghĩ, nếu không phải nể mặt vị thần hào này, ai thèm chấp lũ chim các người, còn bày đặt trước mặt tôi.
Nhưng ngoài mặt ông ta không hề biểu lộ, còn nói lời xin lỗi với Diệp Mị Sanh: "Đồng học, vừa rồi tôi có mắt không tròng, mong cô đại nhân đại lượng bỏ qua. Ưu đãi đã hứa vẫn chắc chắn."
Diệp Mị Sanh chỉ lạnh nhạt gật đầu, thậm chí không nhìn Vương quản lý, ánh mắt của cô chỉ hướng về phía Lâm Xuyên.
Vương quản lý thấy đám người này có vẻ không muốn so đo thêm, bèn trở lại chỗ Lâm Xuyên xin lỗi lần nữa, rồi xám xịt lui ra ngoài.
"Lâm Xuyên học đệ, rốt cuộc cậu có bao nhiêu tiền vậy, mua hơn 100 vạn tiền rượu, xa xỉ quá đấy!" Vệ Tuyết Phân hỏi, đó cũng là điều mọi người đang thắc mắc.
"Chắc không nhiều như các cậu nghĩ đâu, tôi tiêu hết tiền tiết kiệm rồi." Lâm Xuyên cười nói.
Câu này cũng không sai, là tiêu hết khoản "liếm cẩu kim" thứ hai còn lại.
Mà khoản "liếm cẩu kim" thứ ba đã về tài khoản, 1 ức.
"Học đệ cậu đúng là biết đùa, đây chỉ là tiền tiêu vặt của cậu thôi chứ gì?"
Mọi người đương nhiên không tin, ai lại bỏ hết tiền tiết kiệm mua rượu bao giờ.
Nhìn vẻ không để ý của cậu ta, chắc là chỉ tiêu tiền tiêu vặt thôi.
"Cảm ơn cậu, vừa rồi không có cậu chắc chúng tôi phải bẽ mặt ra về rồi." Diệp Mị Sanh tiến đến, cười nói tự nhiên.
Lâm Xuyên nói: "Không có gì, tôi cũng không làm gì cả."
Diệp Mị Sanh quay sang nhìn Sở Tiêu Vũ, Nhạc Phong, Triệu Mặc Hiên: "Cũng cảm ơn các cậu, vừa rồi đã ra mặt giúp tớ."
Sở Tiêu Vũ, Nhạc Phong, Triệu Mặc Hiên đều nói không cần khách khí, nhận lời cảm ơn này có chút ngại. Dù sao người sáng suốt đều thấy, lần này tất cả là nhờ Lâm Xuyên.
"Mọi người muốn uống loại rượu gì, cứ mở hai chai đi." Lâm Xuyên nói, cậu mua nhiều rượu như vậy, thứ nhất là tiêu hết 100 vạn, thứ hai là để "trang bức".
Giờ "trang" xong rồi, mời bọn họ uống một hai chai cũng được, số còn lại có thể để đó. Mặc dù mình không hay uống rượu, nhưng cứ để đấy "trang bức" cũng được.
"Như vậy sao tiện." Mọi người đương nhiên muốn thử loại danh tửu trong truyền thuyết, nhưng thật sự hơi ngại. Rượu đắt như vậy, không dám uống.
Đến việc tiến lên mở rượu, cũng không ai dám động.
Lâm Xuyên nghĩ ngợi, quyết định mang ra hai chai rượu vang đỏ. Thứ nhất, bên này nhiều bạn nữ, rượu vang đỏ thích hợp hơn.
Thứ hai, rượu trắng nồng độ cao để được lâu hơn.
Sau đó cậu mang ra chai Mouton Rothschild 1945 và Romanee Conti, rồi gọi phục vụ viên đến để tỉnh rượu và rót rượu.
Nữ phục vụ viên biết giá của hai chai rượu này, trong lòng có chút run sợ.
"Không cần sợ, lỡ làm vỡ cũng không phải đền." Lâm Xuyên mỉm cười.
Vẻ thản nhiên của cậu như thể đây không phải hai mươi mấy vạn tiền rượu, mà chỉ là một chai bia vài đồng.
Nữ phục vụ viên nghe vậy thì buông lỏng không ít, tay cũng vững hơn.
Các nữ sinh thấy thái độ của Lâm Xuyên, không khỏi thầm khen ngợi.
Có người cậy mình có tiền, đối xử với phục vụ viên rất tệ.
Còn Lâm Xuyên thì ngược lại, đối xử với phục vụ viên rất tốt. Thậm chí hai mươi mấy vạn tiền rượu vang đỏ cũng không để ý, quá phóng khoáng.
Nói thế nào nhỉ, cảm giác người có tiền mà thái độ tệ là kiểu nhà giàu mới nổi, còn Lâm Xuyên thuộc kiểu công tử hào môn.
Sở Tiêu Vũ, Nhạc Phong, Triệu Mặc Hiên lại một lần nữa cảm nhận được sự chênh lệch quá lớn.
Nếu là họ có một chai rượu như thế này, chắc phải dùng để chiêu đãi vị khách quan trọng nhất, người có thể ảnh hưởng đến sự nghiệp cả đời, nếu ai làm vỡ thì chắc họ liều mạng với người đó mất.
Nhìn lại Lâm Xuyên, vậy mà không để bụng chút nào, thậm chí còn bảo phục vụ viên làm vỡ cũng không cần đền.
Diệp Mị Sanh nhìn Lâm Xuyên với ánh mắt càng quyến rũ động lòng người, Diệp Mị Sanh: Hảo cảm độ +5.
Nữ phục vụ viên rót cho mỗi người một ly, đương nhiên không rót đầy, chỉ vừa lấp đáy ly.
Mọi người như nhặt được báu vật, cẩn thận nâng ly lên nhấm nháp.
Có người vốn không uống rượu, nhưng bây giờ cũng không kìm được mà uống một chút, hai mươi mấy vạn tiền rượu, ai mà không muốn nếm thử.
Còn về mùi vị, Diệp Mị Sanh, Sở Tiêu Vũ vừa uống một ngụm đã không kìm được mà khen ngon.
Vệ Tuyết Phân và những người khác không sành rượu, nhưng cũng để cái giá "gia trì" vào, nên ai cũng thấy ngon và quý giá.
Lâm Xuyên thì uống rất tùy ý, cảm thấy rượu này đúng là không tệ, nhưng không đáng giá đến mức đó. Dù sao cũng là tiêu "liếm cẩu kim", không phải để hưởng thụ cuộc sống sao, đồ xa xỉ đều phải hưởng thụ một chút.
Trải nghiệm rồi, sau này nói chuyện với người khác về hàng xa xỉ sẽ không còn e dè nữa.
Hai chai rượu vang đỏ còn chưa uống hết, cửa lại mở ra, Vương quản lý dẫn theo một người đàn ông trung niên hơi hói đầu đi vào.
Vương quản lý giới thiệu Lâm Xuyên với người đàn ông trung niên: "Lão bản, đây là Lâm tiên sinh. Lâm tiên sinh, đây là ông chủ của chúng ta."
Trước đó Vương quản lý còn nghi ngờ liệu có thể gọi được ông chủ bận tối mắt đến không, nhưng sau khi biết chuyện chai rượu 100 vạn thì ông ta không còn ngạc nhiên nữa.
"Lâm tiên sinh, chào ngài, tôi là Triệu Phú Hải." Người đàn ông trung niên hơi hói đầu tỏ ra rất hòa ái, cười ha hả nói.
"Chào Triệu lão bản, làm phiền ngài đến đây rồi." Đối phương khách khí, Lâm Xuyên cũng không khách sáo.
Triệu Phú Hải liếc nhìn những chai rượu quý trên bàn, nụ cười trên mặt càng tươi: "Không phiền, không phiền, chúng ta ngồi xuống nói chuyện nhé? Bên cạnh có phòng trống, ở đó yên tĩnh hơn."
Vương quản lý vội vàng dẫn đường, đưa Lâm Xuyên và Triệu Phú Hải đến một phòng khác.
Lúc này Vương quản lý trong lòng bồn chồn, không biết Lâm Xuyên và ông chủ muốn nói chuyện gì.
Nhưng ông chủ đã đối xử với Lâm Xuyên khách sáo như vậy, có thể thấy được Lâm Xuyên "có máu mặt".
Mình trước đó tuy không trực tiếp đắc tội Lâm Xuyên, coi như là phản ứng nhanh.
Nhưng vẫn đắc tội bạn học của cậu ta, liệu cậu ta có để bụng mình không?
Sở Tiêu Vũ, Nhạc Phong, Triệu Mặc Hiên thấy cả ông chủ nhà hàng cũng đối xử với Lâm Xuyên khách sáo, so với việc mình suýt bị một gã quản lý làm cho bẽ mặt, không khỏi lại một lần cảm nhận được giữa người và người chênh lệch thật lớn...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất