Chương 27: Nhà hàng cứ thế mà đổi chủ
Ngồi xuống gian phòng sát vách, Vương quản lý định nán lại bưng trà rót nước, tiện thể nghe ngóng tình hình, nhưng Triệu Phú Hải xua tay, bảo hắn ra ngoài để khỏi làm phiền.
Triệu Phú Hải cười chân thành, nói: "Ban đầu nghe nói cậu, một sinh viên Đại học Giang Hải, muốn sang nhượng nhà hàng của tôi, thú thật tôi có chút khó hiểu."
"Tôi còn tưởng cậu đùa, tôi cũng không muốn phí thời gian với sinh viên non nớt. Nhưng nhìn đồng hồ với mấy chai rượu của cậu, tôi biết thực lực cậu không tầm thường."
Lâm Xuyên đáp: "Thực lực không tầm thường thì tôi không dám nhận, nhưng đúng là tôi có chút tiền bạc trong người."
Triệu Phú Hải nói: "Có tiền là tốt, thế thì dễ nói chuyện rồi."
"Cậu là sinh viên Đại học Giang Hải, hẳn cũng nghe danh nhà hàng này rồi chứ."
"Cậu thấy đấy, tiệm này của tôi sửa sang tốt, làm ăn phát đạt thế nào. Dù hiện tại có kém hơn trước, mỗi năm cũng thu về bốn, năm chục vạn tiền lãi."
"Nếu không vì các mối làm ăn khác đang cần vốn xoay vòng, tôi chẳng đời nào sang nhượng nó."
"Vậy nên giá sang nhượng là 120 vạn, không bớt một xu."
"Đây là cửa hàng ở vị trí đắc địa, có thể nói là đẹp nhất khu thương mại này, nên tiền thuê cũng cao hơn các cửa hàng khác hai phần, năm mươi vạn một năm."
Lâm Xuyên không mặc cả mà mỉm cười hỏi: "Trước đây tôi nghe nói cửa hàng ăn uống này cũng là của Triệu lão bản, giờ tiền thuê tự định, xem ra tin đồn không sai. Vậy sao Triệu lão bản không bán đứt cửa hàng này cho tôi luôn?"
Lâm Xuyên có am hiểu lĩnh vực ăn uống không? Chắc chắn là không.
Cho dù tiệm này đã có tiếng tăm, giao vào tay cậu không chừng còn lỗ vốn.
Dù sao tiền sang nhượng đã 120 vạn, tiền thuê gần 5 vạn một tháng, có khi không phải tài sản mà lại thành gánh nợ.
Nhưng nếu mua đứt luôn cửa hàng ăn uống này thì lại khác, đây là bất động sản, dù có xuống giá thế nào cũng vẫn là tài sản.
Mục đích của Lâm Xuyên là lấy lòng Diệp Mị Sanh, những thứ xa xỉ như xe sang, đồng hồ hiệu dĩ nhiên là nên mua, nhưng thỉnh thoảng đầu tư bất động sản sẽ đảm bảo giá trị và sinh lời hơn.
Hơn nữa trong tình huống này, mua cửa hàng chắc chắn sẽ tăng hảo cảm của Diệp Mị Sanh.
Triệu Phú Hải nghe Lâm Xuyên nói vậy thì sững người.
Một sinh viên đòi sang nhượng nhà hàng đã có phần hơi quá, đằng này lại còn muốn mua đứt cả cửa hàng, ngông cuồng đến vậy sao?
Triệu Phú Hải nói: "Cửa hàng ăn uống này đúng là của tôi, nhưng đây là cửa hàng rộng hơn 300 mét vuông ở vị trí đẹp nhất khu này đấy, dù không mở nhà hàng, cho thuê bốn, năm vạn một tháng cũng chẳng phải vấn đề. Giá mua đứt là một ngàn vạn."
Vừa nói, Triệu Phú Hải vừa quan sát vẻ mặt Lâm Xuyên.
Thấy Lâm Xuyên nghe đến một ngàn vạn mà mặt không biến sắc, ông ta nói tiếp: "Nếu thực sự cho thuê được bốn, năm vạn một tháng thì giá gần ngàn vạn cũng phải thôi, dĩ nhiên là giá cụ thể thì tôi phải khảo sát thêm. Tôi chỉ hỏi Triệu lão bản, nếu giá cả hợp lý thì ông có ý định bán không?"
Triệu Phú Hải nửa tin nửa ngờ: "Nếu giá cả hợp lý thì dĩ nhiên là có thể bán, việc này có thể giải quyết một phần lớn vấn đề xoay vòng vốn của tôi. Nhưng nếu cậu mua cửa hàng thì nhà hàng cũng phải sang nhượng luôn, dù sao tôi không muốn cho ai thuê lại. Dĩ nhiên nếu cậu không muốn quản nhà hàng cũng được, nhưng phải ký hợp đồng thuê lại với giá 4.5 vạn một tháng, thuê từ năm năm trở lên."
Lâm Xuyên khẽ gật đầu: "Chuyện này dễ thôi, đã mua cửa hàng ăn uống này thì sang nhượng nhà hàng cũng chỉ là tiện tay."
Theo những gì cậu tìm hiểu được, nhà hàng này làm ăn quả thật không tệ, sang nhượng lại cũng đáng để thử.
Huống hồ mua cửa hàng rồi thì không cần trả tiền thuê, như vậy cũng không cần quá lo lắng chuyện lỗ vốn, khả năng chống chịu rủi ro rất mạnh.
Triệu Phú Hải có vẻ rất quan tâm đến thương vụ này, ông ta đưa cho Lâm Xuyên xem xét sổ sách chi tiết mấy tháng gần đây, chứng minh lợi nhuận thực sự cao như lời ông nói.
Lâm Xuyên xem xong rất hài lòng, nhưng vẫn nhắn tin cho Diệp Mị Sanh: "Nhờ các học trưởng giúp tôi điều tra xem giá thuê cửa hàng ở khu này khoảng bao nhiêu nhé."
Diệp Mị Sanh ngẩn người khi thấy tin nhắn này, Lâm Xuyên muốn sang nhượng nhà hàng ư?
Đôi mắt cô sáng lên, cô nói lại yêu cầu của Lâm Xuyên với các bạn.
Ngay lập tức, mọi người đều kinh ngạc.
"Trâu bò, xem ra Lâm Xuyên định sang nhượng nhà hàng này thật."
"Nhà hàng này sửa sang đẹp, làm ăn cũng tốt, khách quen rất nhiều, chắc giá sang nhượng cũng phải cả trăm vạn. Nhưng với Lâm Xuyên thì chắc chẳng áp lực gì."
"Tớ là dân ngoại giao, trước đây từng hợp tác với mấy cửa hàng ở khu này, họ trả tiền, bọn tớ giúp họ quảng cáo ở các buổi dạ hội đón tân sinh viên. Giờ tớ vẫn còn liên lạc, tớ hỏi thử giá thuê xem sao."
"Tớ là dân hội sinh viên, trước đây từng quản lý việc làm thêm giao đồ ăn của sinh viên, tớ hỏi họ xem có biết gì không."
"Có cần phức tạp vậy không, tớ qua hỏi trực tiếp là được, chút năng lực giao tiếp này thì tớ vẫn có."
"Nhà hàng này đúng là ngon thật, đừng để cái gã Vương quản lý kia phá hỏng. Lâm Xuyên mà mua được thì nên đuổi hắn đi."
Hai chai rượu vang đỏ hai chục vạn của Lâm Xuyên lúc này phát huy tác dụng cực lớn, đám bạn đã uống rượu của cậu thì không giúp chuyện nhỏ này thật sự thấy áy náy.
Ngay cả Sở Tiêu Vũ, Nhạc Phong, Triệu Mặc Hiên cũng tham gia vào.
Bọn họ đồng lòng hiệp lực, phát huy tối đa các mối quan hệ và năng lực giao tiếp của mình.
Rất nhanh sau đó, một bản thống kê chi tiết tình hình giá thuê cửa hàng ở khu vực lân cận được lập thành bảng biểu, gửi đến điện thoại của Lâm Xuyên.
Họ thậm chí còn đưa ra ước tính sơ bộ về nhà hàng Thấm Hương Các này, tiền thuê ít nhất cũng phải 4.5 vạn, thậm chí 5 vạn trở lên, đều có thể cho thuê được.
Như vậy, theo tỷ lệ hoàn vốn 5% của các cửa hàng tương tự, giá bán một ngàn vạn là hợp lý.
"Thường thì người ta sẽ ra giá cao hơn một chút rồi từ từ thương lượng. Nhưng Triệu lão bản này lại ra giá thẳng thắn vậy. Có thể là người thật thà, cũng có thể là thật sự đang cần tiền." Lâm Xuyên hoàn toàn yên tâm, và nhanh chóng hoàn tất thủ tục ký hợp đồng và chuyển khoản.
Triệu Phú Hải nhìn thấy 1120 vạn đổ thẳng vào tài khoản thì ngây người.
Phải biết rằng nhiều tài sản trị giá cả ức cũng không có nhiều vốn lưu động như vậy.
Dù có xoay vòng thì cũng không thể xoay vòng nhanh đến thế.
Mà chàng trai này lại trả tiền tùy ý như mua rau ngoài chợ.
Có thể tưởng tượng bối cảnh gia đình cậu ta hùng hậu đến mức nào.
Nghĩ đến đây, thái độ của Triệu Phú Hải lại càng thêm khách khí.
Tiếp đó, Triệu Phú Hải gọi tất cả những người không bận việc đến, nói ngắn gọn: "Tôi tuyên bố với mọi người một việc, nhà hàng này tôi đã sang nhượng cho cậu Lâm Xuyên đây. Từ nay về sau, cậu ấy sẽ là ông chủ của các anh chị."
Vương quản lý nghe vậy thì đầu óc ong ong, sắc mặt lập tức tái mét.
Hai người bạn đi nghe ngóng tin tức nhanh chóng chạy về phòng, kích động nói: "Xong rồi, nhà hàng này thật sự bị Lâm Xuyên mua lại rồi."
Cả đám bạn hò reo ầm ĩ.
"Trâu quá, không hổ là Lâm Xuyên."
"Tớ chẳng ngạc nhiên gì, dù sao người ta mua rượu cả trăm vạn cơ mà. Mua cái nhà hàng này có đáng gì."
"Tốc độ này còn nhanh hơn cả tớ đi mua đồ ở cửa hàng đồng giá."
"Giờ thì tớ muốn xem sắc mặt của Vương quản lý có phải càng thêm đặc sắc không."