Sự kiên nhẫn của Triệu Thành cũng đã hoàn toàn cạn sạch. Sư phụ chỉ cho y thời gian một canh giờ, nếu cứ lằng nhằng ở trong này thêm một lúc nữa, vậy thì y sẽ vĩnh viễn không chiếm được người phụ nữ này rồi. Trong đầu y không khỏi hồi tưởng lại lời dặn dò của sư phụ khi nãy.
- Thành nhi, không phải ngươi vẫn luôn thích Lục Thiên Duyệt sư muội sao? Hiện giờ sư phụ đồng ý với ngươi! Vi sư làm chủ, gả nàng cho ngươi, sau đó, ngươi phải dùng thời gian ngắn nhất biến nàng thành người đàn bà của mình! Sau khi làm xong, mang nàng theo, đi gặp vị công tử Sở Mặc danh chấn thiên hạ kia!
Khi Triệu Thành vừa mới nghe được tin tức này, toàn thân đều ngâyngốc, trên mặt viết một chữ mộng thật to!
Y không phải hạnh phúc đến phát ngốc, vui vẻ tới bối rối, mà là bị hù sợ!
Trong lòng y thắc mắc sư phụ đây là định làm gì? Muốn hại chết y cũng đừng nên dùng cách này chứ?
Nếu trước khi Sở Mặc đến, Khinh Chu Tử nói với y những lời này, chắc chắn y sẽ hưng phấn tới nỗi nhảy ngược lên. Nhưng hôm nay người ta đã tìm đến cửa, cho dù quả thực giữa Sở Mặc và Lục Thiên Duyệt không có gì, nhưng làm như vậy… Rõ ràng là muốn chọc giận tên SởMặc kia mà!
Cái tên Sở Mặc này, hiện giờ đã thuộc vào hàng vang danh thiên hạ trên khắp cõi Linh giới rồi.
Tuy Triệu Thành cũng tự nhận mình là một thiên tài, nhưng đặt cạnh Sở Mặc thì đúng là không thể nào so sánh nổi!
Kế tiếp, cuộc nói chuyện sau đó của Khinh Chu Tử lại cho Triệu Thành thêm ăm ắp niềm tin và dũng khí.
- Sao? Ngươi sợ? Thân là một người đàn ông mà đến dũng khí nàycũng không có? Ngươi sợ cái gì? Lục Thiên Duyệt kia một không phải là vợ của Sở Mặc, hai không phải là nhân tình của hắn! Sư phụ sư phụ… sư tôn như cha! Ta sắp đặt cho nàng một cuộc hôn nhân thì đã sao nào? Hơn nữa, ta sẽ tuyên bố ngay trước mặt hắn rằng, ngươi chính là chưởng môn kế nhiệm của Linh Động Sơn!
Lời Khinh Chu Tử nói ra khiến kẻ khác nghe xong phải giật mình.
Triệu Thành cũng ngây ngẩn cả người, tuy lúc trước y cũng từng mơ mộng tới điều này, nhưng không ngờ thật sự có ngày thực hiện được.
Đây mới gọi là tài sắc danh lợi cùng thu chứ! Nhưng vì sao sư phụ phải làm như vậy? Mặc dù nói bản thân từ nhỏ đã được sư phụ mang về nuôi, tình như cha con, nhưng Triệu Thành tự hỏi trong lòng, thấy bản thân cũng chưa ưu tú đến nỗi làm cho sư phụ phải trả giá đến mức này!
Khinh Chu Tử nói thấm thía với Triệu Thành:
- Thành nhi, sư phụ nhìn ngươi trưởng thành, thiên phú, phẩm tính của ngươi đều thuộc dạng tốt nhất, chớ nên coi thường bản thân mình. Đừng tự đi so bì với Sở Mặc, đến đấng quyền năng nhất trong Linh giới còn không bằng hắn, ngươi tranh giành với hắn làm cái gì? Sư phụ sắp xếp như vậy đều là có ý đồ sâu xa cả đấy! Đầu tiên, hiện giờ uy danh của Sở Mặc đã vang dội khắp Linh giới đúng không? Triệu Thành ngây ngốc gật đầu.
- Như vậy, nếu có thể tạo mối quan hệ dính dấp tới hắn một chút, cũng sẽ vang danh thiên hạ theo, đúng chứ? Ít nhất… sẽ không còn ai dám trêu chọc đến ngươi, phải không nào?
Khinh Chu Tử nhìn Triệu Thành.
Triệu Thành lại gật gật đầu, sau đó nói:
- Nhưng… như vậy cũng đâu phải là mối quan hệ tốt…
- Ai nói quan hệ này không tốt?
Khinh Chu Tử cười lạnh nói:
- Nhìn qua thì đây là hành động thò tay lấy hạt dẻ trong lò lửa, là cử chỉ trêu ngươi Sở Mặc. Nhưng trên thực tế, ngươi suy nghĩ kỹ lại xem, Lục Thiên Duyệt là loại cô gái như thế nào?
- Cô gái tốt!
Triệu Thành đáp không chút do dự.
Nếu Lục Thiên Duyệt không phải là một cô gái tốt, Triệu Thành y việc gì phải đau khổ theo đuổi nàng nhiều năm như vậy?
- Vậy thì được rồi.
Khinh Chu Tử nói như đã liệu trước:
- Phụ nữ chính là như vậy, chỉ cần nàng trở thành người của ngươi… thì trong lòng dẫu không cam tâm thế nào, cũng sẽ không thể hiện ra ngoài mặt. Nhất là Lục Thiên Duyệt, từ trong cốt tủy nàng là một người vô cùng thích cậy mạnh. Nói toạc ra là sĩ diện! Mặt mũi thanh danh quan trọng hơn tất thảy! Chỉ cần nàng trở thành người phụ nữ của ngươi, thì nhất định sẽ ngoan ngoãn ở lại bên cạnh ngươi. Chính ngươi ngẫm lại xem có phải hay không?
Triệu Thành trợn mắt há miệng trân trân nhìn sư phụ của mình, gật gật đầu theo bản năng. Quả thực, y hiểu rõ Lục Thiên Duyệt, đó đúng là một cô gái cực kỳ truyền thống và bảo thủ. Nếu đoạt được trinh tiết của nàng, thì cho dù trong lòng có không muốn vạn lần, nhưng tám chínmươi phần trăm… cũng sẽ nhận mệnh!
Khinh Chu Tử nói:
- Chuyện này nếu nói một cách to tát, thì cùng lắm là sư phụ ta hống hách ngang ngược, cưỡng ép nhúng tay vào hôn nhân của đồ đệ mình, nhưng vậy thì sao chứ? Người khác nào có quyền lợi gì mà đến khoa tay múa chân? Nói nhỏ đi thì chẳng có việc gì hết!
Còn có một câu mà Khinh Chu Tử vẫn chưa chịu nói ra, đó là đối với người thanh niên tên Sở Mặc này, y đã ghen tị, đố kỵ, phản cảm tới cực hạn! Một tu sĩ nho nhỏ còn trẻ như vậy, dựa vào đâu mà may mắn tới mức, gặp vận số chó má đi ngược đạo trời thế? Mới có thể chỉ trong thời gian vài năm ngắn ngủi, phát triển tới trình độ này?
Không phải ngươi vang danh thiên hạ sao?
Không phải ngươi cực kỳ hùng mạnh sao?
Không phải ngươi ỷ vào uy danh lừng lẫy của mình, trực tiếp chạy tới Linh Động Sơn của ta đòi người sao?
Được, ta trả cho ngươi! Cho ngươi một niềm vui bất ngờ tày trời!
Khinh Chu Tử ta chính là không phục, hôm nay ta sẽ cho ngươi ăn một quả bồ hòn thật lớn nhé!
Cho ngươi ghê tởm mà vẫn phải nhịn, như nuốt phải con ruồi mà không nói được thành lời!
Đến lúc đó, để chuyện này truyền ra, vì duy trì thanh danh và sĩ diện của mình, lại phải chăm sóc bảo vệ bạn tốt Lục Thiên Duyệt của ngươi trước sau như một! Thậm chí ngươi còn không thể động đến một cọng tóc của Triệu Thành!
Bằng không ngươi chính là loại đi đoạt vợ của người khác!
Ngươi chính là tên khốn kiếp nhất thế gian!
Không chỉ có vậy, từ nay về sau, ngươi còn phải cực lực ủng hộ Linh Động Sơn! Ủng hộ Lục Thiên Duyệt! Ủng hộ Triệu Thành!
Nếu không, ta sẽ có vô vàn biện pháp khiến danh tiếng của ngươi xuống dốc không phanh! Cẩm Tú Thành mà ngươi dày công gây dựng…cũng sẽ phải hổ thẹn vì ngươi!
Khinh Chu Tử ta, sẽ biến món nợ vì ngươi tìm tới cửa ức hiếp, khiến cả Linh Động Sơn ta mất mặt, xoay chuyển thành chuyện tốt!
Người thông minh trong Linh giới còn nhiều mà, nhất định sẽ có người nhìn ra được kế hoạch của ta, hiểu được ý đồ của ta. Đến lúc đó… hừ hừ, chuyện mà Cửu Nguyệt phái, Liệt Hỏa giáo, Độc Cô Sơn, Chung gia, Bình gia, Hồ gia các ngươi đều không làm được, nhưng Khinh Chu Tử ta lại làm được!