Thí Thiên Đao

Chương 122: Thiếu niên can đảm (1)

Khí tức trên người Sở Mặc làm đám mãnh thú này cả dũng khí tấn công cũng không có. Nhưng cái này không có nghĩa bọn chúng không dám tấn công người khác.

Rất nhanh trong Thân Vương Phủ lại truyền đến một trận rống giận và gào thét.

- Hạ Kinh… thân là Thân vương, ngươi dung túng con trai làm ác, còn muốn giết người diệt khẩu, ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?

- Hạ Kiệt, cái thứ vô sĩ nhà ngươi, gan nhỏ như chuột… dám làm không dám chịu hả?

Ầm ầm!

Hai tòa lầu cao tinh xảo đột nhiên đổ sập, khói bụi bốn phía.

Lúc này đã có rất nhiều thị vệ bắt đầu xúm lại bao vây bên này. Nhưng bọn họ cũng biết khôn, cũng không có như lần trước tấn công đến, đều biết không phải là đối thủ của Sở Mặc.

Trong hư không, truyền đến một âm thanh mang mấy phần phẫn giận:

- Đồ ranh con, ngươi vô pháp vô thiên như vậy, muốn chết sao?

Sở Mặc ha ha cười lớn:

- Cuối cùng chịu ra rồi hả? Đừng phí lời, nhanh cút ra, đánh ngươi xong, tiểu gia còn phải tiếp tục phá!

Ầm!

Lại có một tòa lầu các đổ xuống.

Đối phương nhất thời đại nộ:

- Ngươi muốn chết!

Chát!

Một kiếm lóe ra, bên đó có người, một kiếm đâm tới Sở Mặc.

----------------

- Cút xa một chút! Sở Mặc lớn tiếng quát tháo:

- Đồ chó cậy thế hiếp người, trước đây người hung hăng giết ta nhất, chính là ngươi!

- Chát!

Một tiếng cực lớn vang lên.

Âm thanh trường kiếm của đối phương đứt đoạn, đao của Sở Mặc… đã ở trên cổ của người đó.

Người đến trực tiếp bị sợ ngây người, nữa thanh kiếm còn lại trong tay leng keng rớt lên đất, sắc mặt trắng bệch, sợ hãi nhìn Sở Mặc.

Y đương nhiên biết thiếu niên này là ai, nữa năm trước y quả thật từng đích thân đuổi giết thiếu niên này.

Tuy cuối cùng vì một cô gái thần bí ngăn cản, thiếu niên này chạy thoát. Nhưng y dám khẳng định, lúc đó thiếu niên này hoàn toàn không phải đối thủ của y. Đừng nói một… cho dù mười cũng không đủ y giết.

Sao vừa qua hơn nữa năm, thì trở thành như vậy? Một chiêu bất thành… mình liền bị đánh bại?

Xuất hiện ảo giác sao?

- Sao không nói chuyện? Lúc trước truy sát ta, không phải truy sát rất sảng khoái lắm sao? Sở Mặc nhìn người đàn ông 37-38 tuổi này, vận Thí Thiên trong tay lên trên cổ.

Một đường máu nhất thời xuất hiện, máu tươi phun ra ngoài!

- A… đừng… đừng giết ta, ta, ta cũng là phụng mệnh hành sự. Người này nhất thời phát ra tiếng xin tha kinh hoảng.

- Tiểu súc sinh, đi chết đi. Một âm thanh già nua, từ phía sau Sở Mặc vang lên. Một tiếng phá không sắc bén nhất thời vang.

Sở Mặc cả đầu cũng không quay lại, Thí Thiên hoành trên cổ người đàn ông 37-38 tuổi trở tay chính là một đao.

Chát!

Rắc rắc!

- A!

Một âm thanh thật lớn vang lên sau đó một tiếng thét thê lương truyền đến.

Một lão già bỗng nhiên dùng tay bụm máu tươi đang phun chảy trên cánh tay, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết khó thể tin nổi.

Một cánh tay mang theo đoạn đao sáng loáng rớt trên đất.

Một đao này của Sở Mặc đầu tiên là chém đứt đao của lão già này, sau đó từ dưới lên cao cả cánh tay của lão cũng bị chém xuống. Sau đó đao lại hoành trên cổ của người đàn ông 37-38 tuổi đó.

Tất cả cái này nhanh tới mức không thể tin nổi!

Mà tay hắn cầm đao… cư nhiên vẫn là tay trái!

Sở Mặc lắc người, lạnh lùng nhìn lão già đứt một tay ở sau lưng:

- Lão già kia, trong số những người trước đây truy sát ta hung hăng nhất, thực lực của ông là mạnh nhất. Võ giả Nguyên Quan tầng ba cấp Hoàng, một đao pháp giết người vô cùng thuần thục. Ông còn nhớ lúc đó ông truy sát ta từng nói gì không?

Lão già hoang mang nhìn Sở Mặc:

- Là ngươi! Ngươi… sao… sao đột nhiên… trở nên lợi hại như vậy?

- Lúc đó ông nói, nếu bắt được ta, muốn từng đao lóc thịt ta. Ông nói giỏi nhất chính là lăng trì. Ông còn nói đao pháp của ông rất tinh diệu, có thể lăng trì 3600 đao mà không chết. Ông nói ông rất thích hưởng thụ quá trình này, thích nghe nhất chính là tiếng gào thét của đối phương phát ra. Tới cuối cùng, lúc tiếng gào thét không phát ra, ông cắt lưỡi của đối phương. Sau đó nhìn con mắt của đối phương từ thù hận đến tuyệt vọng lại tới đẫn đờ nhất… Tâm tình trở nên vô cùng sung sướng. Sở Mặc nhìn lão già đó, lạnh lùng nói:

- Ông còn nói… nhất định sẽ đối đãi ta như vậy, sẽ làm ta hài lòng… có phải không hả?

Lão già này đã bị Sở Mặc dọa sợ cho ngây dại, đứng ở đó trong mắt tràn đầy khiếp sợ:

- Không thể được, không thể được, mới thời gian nữa năm cho dù là thiên tài trong môn phái cũng không thể có tiến bộ lớn như vậy… tuyệt không thể được.

- Ta không có biến thái như ông, cho nên, ta sẽ không từng đao lăng trì ông. Lúc đó ông tổng cộng để lại ba vết đao trên người ta, không sâu lắm, vì bằng hữu ta liều chết cứu ta, ta mới được may mắn thoát khỏi Viêm Hoàng Thành. Sở Mặc không để ý đến lời nói của lão già, thản nhiên nói:

- Nhưng vết đao ông để lại trong lòng ta… lại rất sâu! Ta vừa nãy trả ông một đao, còn 3 đao, ông… chuẩn bị xong chưa?

- A! Lão gia đột nhiên phát ra tiếng kêu sợ hãi, co giò bỏ chạy!

Võ giả Nguyên Quan, ngay cả bị đứt một cánh tay cũng không phải thật sự hoàn toàn mất đi sức chiến đấu. Nhưng sợ hãi trong lòng lại đã lan tràn khắp nơi, hoàn toàn không thể khống chế.

Muốn chạy? Sở Mặc cười lạnh một tiếng, Thí Thiên trong tay bỗng nhiên bay ra. Ầm một tiếng, đâm vào lão già từ phía sau xuyên ra trước ngực.

Cơ thể của lão vì quán tính, vẫn chạy về trước mấy chục trượng, cuối cùng ngã quỵ xuống đất, ngoáy cổ lại, cơ hồ muốn xem bên cạnh Sở Thiên, nhưng vô lực rủ đầu xuống ngã phục trên đất.

Mất mạng tại chỗ!

- Ngươi còn thiếu ta hai đao! Sở Mặc nói

- A! Bên này người đàn ông 37-38 tuổi thấy trong tay Sở Mặc không có vũ khí, đột nhiên phát ra tiếng rống giận, từ bên thắt lưng rút ra một thanh đoạn kiếm, hung hăng đâm vào bên sườn Sở Mặc.

Ở vị trí đó đâm vào, chính là trái tim!

- Một kiếm này… đủ giảo hoát, đủ ác! Đủ tuyệt! Đủ nhanh!

Sở Mặc chân bước bộ, thân hình lóe qua, sau đó giơ tay đánh một quyền, nện lên ngực người đàn ông này.

Rắc rắc!

Tiếng nứt xương vang lên.

Người đàn ông 37-38 tuổi này phun ra một ngụm máu tươi, thân hình trực tiếp bị đánh bay, hung hăng đập lên gốc đại thụ, lại bắn ngược lại xa hơn 1 trượng, té nhào trên đất, bị đánh chết tại chỗ.

Sở Mặc chậm rãi đi về phía lão già đó, giơ tay rút Thí Thiên ra, trên thân đao sáng màu bạc không có nhiễm một giọt máu.

- Hạ Kinh, còn không ra đây? Đừng nghĩ triệu tập quân đội rồi, bọn họ bắt không được ta! Sở Mặc xách Thí Thiên từng bước đi về phía hậu viện Thân Vương Phủ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất