Đây càng xác nhận hành động của Sở Mặc không có hàm nghĩa khác, thuần túy chỉ là chuyện tốt làm vì toàn bộ giới tu hành Nhân Tộc.
Kế tiếp lại có bảy cảnh giới Chuẩn Chí Tôn… bay tới hư không, khí thế phát ra từ trên người bọn họ quả thật long trời lở đất.
Đám người kia tất cả đều đứng hàng cao nhất trong giới tu hành!
Hiện tại không có cách nào bước vào cảnh giới Chí Tôn, nhưng những người này cũng đã là tồn tại hùng mạnh nhất toàn bộ giới tu hành.
- Chúng ta đều mở Sở công tử hỗ trợ phong ấn, chúng ta cũng có yêu cầu giống Đỗ đạo hữu.
Một người trong đó đứng ra nhìn Sở Mặc, ôm quyền nói. Sau đó hắn quay đầu nhìn thoáng qua phía dưới, nhìn về phía gia tộc của mình:
- Gia tộc của ta liền kính nhờ Sở công tử, kính nhở Hư Độ pháp sư cứu vớt, đây là một đoạn nhân quả lớn, nếu tương lai có Ma tộc xâm lần, gia tộc của ta, toàn bộ con cháu có thể chiến chắc chắn xông lên tuyến đầu!
Sở Mặc ôm quyền đáp lễ.
Sau đó lại có hai gã tu sĩ cảnh giới Chuẩn Chí Tôn đứng ra, ôm quyền thi lễ với Sở Mặc và Hư Độ.
Mười người!
Cộng lại đã có mười Chuẩn Chí Tôn đại năng…!
Mười người này đại biểu cho mười gia tộc phía sau bọn họ, đại biểu cho ít nhất hơn một ngàn vạn sinh mạng!
Ngay cả Sở Mặc cũng có loại cảm giác hết hồn, hắn nhìn thoáng qua Hư Độ bên cạnh cũng có chút dại ra, hắn cũng không nghĩ sẽ có một loại kết quả như thế này.
Thiên giới quá lớn, vô biên vô hạn, người của Thiên Giới cũng quá nhiều!
Nếu không phải Hư Độ đưa ra đề nghị này, chỉ sợ tới khi Ma tộc giáng lâm thế gian, mấy vấn đề mới có thể bạo phát ra.
Đến lúc đó có thể cái gì cũng đã chậm.
Sinh linh lầm than, máu chảy thành sông, những huyết nô này ngay cả linh hồn đề không thuộc về mình!
Hô!
Hư Độ thở phào một cái, sau đó nháy mắt với Sở Mặc.
Sở Mặc cười khổ nói:
- Làm phiền ngươi, ngươi mới là người vĩ đại nhất!
- A di đà phật, cứu khổ cứu nạn là bổn phận của bần tăng.
Sắc mặt của Hư Độ bình thản, trong đôi mắt phóng ra Phật quang.
Sau đó dưới cái nhìn chăm chú của đám đông, Sở Mặc bắt đầu ra tay, trực tiếp phong ấn…. mười tên cảnh giới Chuẩn Chí Tôn Đại Năng, bọn họ không hề phản kháng, thậm chí còn vô cùng phối hợp.
Trong đám đông phía dưới, từ các nơi khác nhau truyền tới từng trận gào thét.
Những người đó chính là tộc nhân của mười Chuẩn Chí Tôn, tâm tình của bọn họ rất phức tạp, đối với lão tổ tông có oán giận, có oán hận, đồng thời cũng có cảm kích. Bởi vì lão tổ nếu khăng khăng một mực, như vậy vận mệnh của mấy người bọn họ sẽ như thế nào, không ai biết được.
Mắt thấy lão tổ tông bị phong ấn, loại tâm tình này thật sự rất đau buồn.
Cho dù có rất nhiều người không liên quan, nhưng nhìn thấy một cảnh tượng bi tráng này cũng nhịn không được mà rơi lệ.
Tới khi Sở Mặc phong ấn Chuẩn Chí Tôn cuối cùng, đột nhiên có bốn đạo thân ảnh phóng lên cao, trong miệng phát ra tiếng cười lạnh như băng, một người trong đó nói:
- Vẫn là tuổi trẻ.
Người còn lại nói:
- Thật ấu trĩ.
Người thứ 3 nói:
- Ma tộc nào có đáng sợ như vậy.
Người thứ tư lạnh lùng nói:
- Ta theo đuổi là con đường Chí Tôn, nhập hay không nhập ma ta căn bản không cần quan tâm.
Bốn Chuẩn Chí Tôn đột nhiên xuất hiện, khiêu khích châm chọc Sở Mặc, hơn nữa còn vây quanh bốn phía Sở Mặc, xem ra dường như muốn động thủ với Sở Mặc.
Cư nhiên còn có người khăng khăng một mực như vậy?
Đám đông trên bình nguyên phía dưới đều có chút sợ ngây người, bọn họ thậm chí có chút không dám tin nhìn một cảnh tượng này.
Lúc này Hồng Nguyệt, Tử Yên, vài lão tổ Thủy gia, tính cả gia chủ Thủy gia cùng đám người Thủy Hoành An, và nhiều gia tộc cao tầng liên quan với Sở Thanh, còn có rất nhiều người không liên quan tới Sở Thanh, nhưng quen biết với Sở Mặc đều phi lên trời.
Những người này kém nhất cũng đều từ Đế Chủ tầng tám trở lên!
Bọn họ đều rất rõ, đối mặt với Chuẩn Chí Tôn, bọn họ tám chín phần mười sẽ ngã xuống, nhưng bọn họ lại làm việc nghĩa không được chùn bước!
Đối mặt dị tộc xâm lấn, cuối cùng cũng phải có người hy sinh, trốn tránh, che dấu, rút vào trong vỏ như rùa chỉ là ý tưởng lừa mình dối người, một chút ý nghĩa cũng không có.
Còn có nhiều người bay ra từ trong đám người, đứng bên Sở Mặc.
Gia tộc phía sau…bốn gã Chuẩn Chí Tôn cảnh giới Đại Năng đều tràn ngập khó hiểu, có người hô to:
- Lão tổ, ngài đang làm cái gì? Ngài chẳng lẽ muốn phản bội toàn bộ Nhân Tộc sao?
Cũng có người giận dữ mắng mỏ:
- Thân là tổ tiên gia tộc, ngài sao có thể làm như vậy? Chẳng lẽ ngài muốn dẫn dắt toàn bộ gia tộc đi vào hướng diệt vong sao?
Không khí trên bầu trời trở nên vô cùng khẩn trương và ngưng trọng.
Tu sĩ cảnh giới Chuẩn Chí Tôn, một khi ra tay khẳng định chính là long trời lở đất.
Nơi này có 100 tỷ tu sĩ, nếu thật đánh nhau trong này, chỉ sợ 100 tỷ người này sẽ chết hơn phân nửa trong nháy mắt.
Vậy cũng thật náo nhiệt, Ma tộc còn chưa tới, Nhân Tộc bên này đã chiết khấu một nửa lực lượng cho người ta.
Bốn gã chuẩn Chí Tôn… dường như đánh đập cũng mang chủ ý này, bọn họ căn bản không quan tâm tới tiếng la hét của tộc nhân bên dưới, trong con ngươi của bọn họ lóe ra hào quang khát máu lạnh như băng, trong đó có ba gã Chuẩn Chí Tôn trực tiếp theo dõi Hư Độ.
Đúng vậy, trong mắt bọn hắn, Hư Độ có thể đuổi ma mới là người đáng hận nhất!
Nhất định phải trừ!
Sở Mặc nhẹ nhàng thở dài một tiếng, sau đó phát ra thành âm ù ù:
- Còn nữa không? Hay chỉ có bốn? Những người còn lại cũng đừng núp nữa, xuất hiện đi. Chẳng lẽ các ngươi không sợ tất cả công lao đều bị bốn người bọn họ đoạt sao? Đến lúc đó, Ma Tộc nhập quan, các ngươi hôm nay không làm sẽ bị truy cứu.
Vô số người chấn động trong lòng, tự nhủ bà mẹ nó còn sao?
Hiện tại đã có người bắt đầu niệm tụng khẩu quyết, muốn rời khỏi không gian này.
Không gian phạm vi ngàn trăm vạn dặm, thiên nhiên lớn, nhưng đối với tu sĩ cấp bậc Chuẩn Chí Tôn mà nói, chiến đấu còn không đủ để bọn họ thi triển!
Như vậy những tu sĩ cảnh giới thấp như bọn họ phải làm sao? Chẳng phải chỉ cần một đạo dư ba là có thể giết chết bọn họ sao?
Gần như trong chớp mắt có hàng loạt tu sĩ rời đi.
Bốn gã tu sĩ cảnh giới Chuẩn Chí Tôn bên này liếc mắt nhìn nhau, trực tiếp xuất thủ!
Bọn họ sở dĩ đang do dự cũng là lo lẳng Sở Mặc có hậu thủ, Sở Thanh cũng không dễ bị trêu chọc như thế. Nhưng nhìn càng ngày càng nhiều tu sĩ rời khỏi nơi này như vậy, trong nháy mắt không còn lại bao nhiêu!