Ầm!
Tia sáng bị phá tan!
Tia ô quang với tốc độ giống như hoàn toàn không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, vẫn nhào về phía Diệp Thanh.
Diệp Thanh vẫn còn chưa kịp phản ứng.
Bởi vì tất cả phát sinh quá nhanh.
Tia ô quang xuất hiện, một đao của Sở Mặc đã chém ra. Chỉ trong một cái nháy mắt!
Trong con ngươi của Sở Mặc xuất hiện sự lạnh lùng như băng, lại nâng đao lên trảm về phía Ô quang. Lúc này, Sở Mặc dùng một đao chẻ củi.
Keng!
Một tiếng vang của kim thiết vang lên, cánh tay của Sở Mặc đau nhức kịch liệt.
Sau đó nghe thấy một tiếng Xi.. Xiiii.. Tia ô quang kia cũng bắn vềphía xa.
Lúc này, Sở Mặc rốt cục cũng thấy rõ được dáng vẻ của tia ô quang đó. Ấy vậy mà lại là một con bọ cánh cứng màu xám lớn chừng quả đấm.
Con bọ cánh cứng màu xám cũng chưa bay quá xa. Ở trên không trung, cái cánh phát ra từng đợt tiếng vù vù. Đến lúc này thanh âm mới bắt đầu truyền tới chỉ vì trước đó tốc độ bay của nó quá nhanh, nếu so với tốc độ truyền âm thì còn nhanh hơn nhiều.
Rốt cuộc Diệp Thanh cũng phát hiện ra dị thường, vẻ mặt mờ mịtnhìn Sở Mặc, sau đó theo ánh mắt của Sở Mặc nhìn thấy con bọ cánh cứng màu xám.
- Con sâu thật lớn!
Vẻ mặt Diệp Thanh kinh ngạc kêu lên.
...
Sở Mặc không biết nên nói gì.
Con bọ cánh cứng màu xám kia cũng kêu lên một tiếng Xi.. Xiiii tức giận. Đường đường là tôn giả bọ cánh cứng lại bị người ta coi là con sâu! Thật quá đáng!
Vù!
Con bọ cánh cứng lại lần nữa nhằm về phía Diệp Thanh. Hiển nhiên, nó cũng có thể cảm giác được sinh linh đó mới yếu ớt, dễ giết hơn! Có thể thấy được sinh linh trong thiên hạ đều biết bóp quả hồng mềm! (bắt nạt kẻ yếu hơn)
Diệp Thanh mặt không đổi sắc! Vẻ mặt tò mò. Được rồi, sự thật là nàng cơ bản không phản ứng kịp, hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của bọ cánh cứng.
Trong nháy mắt Sở Mặc đã chắn ngang trước người Diệp Thanh, ra tay chảm ra một đao.
Vù!
Một chảm này làm con bọ cánh cứng màu xám bắn ra ngoài trong nháy mắt, kêu lên một tiếng Xi.. Xiiii tức giận.
Một đao mới rồi mặc dù không chém rơi giáp lưng của nó nhưngcũng khiến nó bị thương. Lực lượng đáng sợ này xuyên thấu qua giáp lưng của nó, động chạm đến nó. Cho nên nó cũng biết tốt xấu, không dám lại cứng rắn đỡ một đao của Sở Mặc.
- Hoặc là cút đi, hoặc là lại đây nhận lấy cái chết.
Tuy là lần đầu Sở Mặc tới Sân Thí Luyện nhưng hắn cũng không phải người mới trong giới tu hành. Đối với những sinh linh không phải người trong giới tu hành này hắn rất rõ ràng. Không có quan niệm thị phi cũng không có phân thiện ác, có thì chỉ có ai mạnh hơn.
Con bọ cánh cứng màu xám lơ lửng trên không trung trong chốc lát, một luồng dao động thần niệm lạnh như băng truyền tới:
- Phá vườn nhà của ta!
Giao lưu Thần niệm mới là phương thức giao lưu của cộng đồng sinh linh. Cho nên, Diệp Thanh ngay lập tức đã hiểu. Lúc này vẻ mặt xấu hổ, vừa mới muốn nói điều gì đó.
- Xùy...
Sở Mặc lại cười nhạo một tiếng, vẻ mặt khinh thường nói:
- Thì làm sao?
Diệp Thanh vẻ mặt xấu hổ, nhìn con bọ cánh cứng màu xám lại nhìn bóng lưng của Sở Mặc, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn ngậmmiệng. Nàng không hiểu gì cả, vẫn nên không phát biểu ý kiến.
Quả nhiên, sau khi Sở Mặc nói những lời vô cùng cứng rắn lại mạnh mẽ này thì con bọ cánh cứng màu xám kia im lặng nửa ngày không lên tiếng.
Trên người của Sở Mặc có một khí tức nguy hiểm chậm rãi tản ra. Ngay cả Diệp Thanh cũng có thể cảm giác được khí tức này, cảm giác có chút áp lực.
Rốt cục, con bọ cánh cứng màu xám kia chậm rãi lui về sau, nhưng vẫn đối mặt với Sở Mặc. Nó đang đề phòng bất cứ lúc nào Sở Mặc cũngcó thể ra tay. Cuối cùng, con bọ cánh cứng màu xám càng bay càng xa. Đến cuối cùng, rốt cục quay người lại, nháy mắt biến mất ở trên hư không.
- Nó cứ đi như vậy à?
Trên mặt của Diệp Thanh mang theo sự không thể tin nhìn Sở Mặc đã khôi phục bình thường.
Sở Mặc cười nói:
- Vậy chúng ta mời nó ăn bữa cơm?
... Diệp Thanh không biết nói gì nhìn Sở Mặc. Trong lòng tự nhủ công tử cái người này thế nào lại hư hỏng như vậy? Một chuyện lớn liên quan đến sống chết vậy mà lại tràn đầy hương vị trêu đùa và không quan tâm.
Nhưng điều này cũng khiến sự căng thẳng chưa kịp dâng lên của Diệp Thanh, vừa phục hồi lại tinh thần ý thức được mới rồi xảy ra chuyện gì, ngay lập tức giảm đi rất nhiều. Thậm chí mới rồi biết mình vừa trải qua một tình huống nguy cơ sống chết, dường như có ảo giác: Điều này dường như cũng không có gì!
Nhưng tiếp đó, Diệp Thanh dường như đã quyết định cái gì, chăm chú nhìn Sở Mặc:
- Công tử, ta muốn học tập.
Nàng còn chưa hiểu chính mình muốn học cái gì, nhưng sau khi tới thế giới này, nàng đã hiểu. Hóa ra đây mới là thế giới thật sự.
- Được, ta dạy cho cô.
Sở Mặc không có chút gì do dự. Hắn vốn dẫn theo Diệp Thanh ra chính là có suy nghĩ này trong lòng.
- Vậy, ta phải bái sư à?
Diệp Thanh thật cẩn thận nhìn Sở Mặc, nàng không đọc sách nhiều, nhưng cũng hiểu được đạo lý ăn ở.
- Bái sư? Thôi đi, cô hãy theo ta học tập thôi.
Sở Mặc cười cười, không giải thích gì với Diệp Thanh. Tương lai sau khi rời khỏi sân thí luyện, hoặc là dẫn Diệp Thanh về Viêm Hoàng Đại Vực với mình, hoặc là để nàng ấy tự lựa chọn nàng ấy muốn đi chỗ nào.
Nhưng Sở Mặc lại không muốn nàng có quan hệ quá sâu với mình. Hắn thì thật ra không sao, nhưng đối với Diệp Thanh, đó chưa chắc sẽ là một chuyện tốt.
- Nhưng... nhưng không có danh phận thầy trò thì...
Diệp Thanh nói quanh co, có chút khó xử nhìn Sở Mặc.
- Không sao, ta sẽ coi cô trở thành đồ đệ mà dạy bảo.
Sở Mặc khẽ mỉm cười.
Trong những ngày kế tiếp, hắn cũng chứng minh mình không nói sai. Dẫn theo Diệp Thanh một bên đi, một bên dạy.
Thể chất của Diệp Thanh thật sự rất thích hợp tu hành. Hơn nữa nàng từ đầu đã có cảnh giới của Chuẩn Chí Tôn, Tu luyện, quả thực tiến triển cực nhanh.
Nửa tháng sau, một thân chiến lực của Diệp Thanh đã đạt đến Chân Tiên tiêu chuẩn. Trong quá trình này Sở Mặc còn đặc biệt tìm một vài sinh linh cảnh giới không quá cao để Diệp Thanh luyện tập.
Sau khi bị vài lần tổn thương, rốt cục Diệp Thanh đã hiểu được sự tàn khốc của thế giới này. Nàng mềm lòng, không đành lòng giết những sinh linh đó nhưng đối phương lại không có chút thông cảm và thương hại nào. Nàng thu tay lại, đối phương lại nhân cơ hội công kích!
Sau mấy cuộc chiến, kinh nghiệm chiến đấu mà Diệp Thanh tích lũy rốt cục bắt đầu phong phú. Không hề giống với ban đầu đối mặt với những sinh linh cảnh giới thấp hơn mình rất nhiều cũng luống cuống chân tay.