Cảnh giới của hắn đã từ ban đầu là Tổ cảnh nhảy vọt tới mức Tổ cảnh trung kỳ. Một màn này lần nữa làm đám người chạy tới xem sợ ngây người.
Tiếp theo lại có một màn quỷ dị nữa xảy ra.
Hai nửa thần cách vốn bị Sở Mặc một đao bổ đôi của Cửu Liệt vậy mà lại bay về phía Sở Mặc.
Trên mặt hai nửa thần cách phát ra tiếng rít gào điên cuồng của Cửu Liệt:
- Ta là thần... Ngươi dám chém ta?
Sở Mặc mặt không thay đổi giơ tay lên chém tiếp một đao. Hai nửa thần cách biến thành bốn khối.
Tiếp theo, thoáng cái Sở Mặc đã chém ra hơn vạn đao.
Chỉ có điều nhìn qua vẫn chỉ như một đao. Nhưng dưới mắt những người có mặt... bây giờ phải nói là những tân thần(thần mới xuất hiện), tất cả đều thấy rõ trong nháy mắt Sở Mặc đã chém ra hơn vạn đao, làm thần cách của Cửu Liệt lão tổ bị chém thành mấy vạn mảnh vụn!
Trong thân thể Sở Mặc cũng phát ra khí tức to lớn. Khí tức này mang theo sự hủy diệt vô cùng, nó hủy diệt không phải là sinh cơ(đường sống) mà là đạo! Khi khí tức này vừa ra, ngay cả đám tân thần như Hầu tử cũng không nhịn được mà lui ra xa, vẻ mặt chấn động nhìn Sở Mặc.
Dưới khí tức này, thần cách của Cửu Liệt lão tổ vỡ thành vô số khối, trong giây lát đã biến mất không còn một mống.
Sau đó, cảnh giới của Sở Mặc lần nữa tăng lên, mặc dù không tăng nhiều như lần đầu nhưng cũng có thể làm cho khí thế trên người Sở Mặc lại lần nữa tăng rõ rệt.
- Đây... đây là có chuyện gì vậy?
- Điều này cũng quá kinh người rồi!
- Chẳng lẽ thần giết thần... còn có thể cướp được thần cách của đối phương sao?
Mọi người nhìn nhau một cái, không khỏi theo bản năng mà tránh xa đối phương một chút, giữ vững một khoảng cách an toàn.
Bởi vì sự thật nếu thật là như vậy, vậy thì đơn giản là thật đáng sợ!
Tuy là giới tu hành vẫn có việc chém giết đối phương cướp đoạt đạo quả của đối phương, nhưng điều đó cũng không dễ dàng. Đạo quả cả đờicủa một sinh linh nào có dễ mà bị người khác cướp đoạt như vậy?
Hơn nữa, cho dù là Cự Đầu tổ cảnh mà muốn tùy tiện cướp đoạt đạo quả của người khác thì cũng sẽ dễ dàng phải nhận nhân quả cực lớn!
Nhưng Sở Mặc thay đổi lại rõ như ban ngày mà bọn họ có thể nhìn thấy.
Bản thân Sở Mặc cũng cảm thấy rất kỳ quái. Hắn cũng không cảm giác mình đang cướp đạo quả của Cửu Liệt. Trên người của hắn càng không nhiễm bất kỳ nhân quả gì có liên quan đến Cửu Liệt. Cửu Liệt cũng đã chết, chết không thể sống lại, thân vong đạo tiêu, thần hình câu diệt.
Nhìn thoáng qua đám Hầu Tử, Sở Mặc từ trong mắt của Hầu Tử và sáu Đại Thánh khác thấy được sự quan tâm và lo lắng. Từ trong mắt những người khác lại thấy được những tia sáng phứ tạp. Kể cả Thiên Không lão tổ và năm tên Cự Đầu cảm giác, hôm nay với Sở Mặc càng nhiều hơn là cảnh giác.
Đúng lúc này, bảng vàng che trên đỉnh đầu trong nháy mắt đã run lên, tiếp theo, một lực lượng vô cùng truyền tới. Đám Thiên Không lão tổ cũng tốt mà đám Hầu tử cũng thế, hay là những sinh linh còn sống trên chiến trường Viễn Cổ cũng vậy, tất cả đều bị hút vào bảng lớn màu vàng.
Hầu Tử rống to về phía Sở Mặc:
- Huynh đệ... cậu bảo trọng!
Huynh đệ!
Đúng vậy, vào giờ khắc này, hầu Tử đã thật sự coi Sở Mặc trở thành huynh đệ của mình. Nó quá lo lắng cho tương lai của Sở Mặc.
Nhưng thời gian quá gấp, cơ bản không cho nó cơ hội ở lại hỏi dò.
Lực lượng vô cùng đó dường như cố ý tránh xa Sở Mặc, lúc hút tất cả 48 sinh linh kia vào trong bảng vàng, trong nháy mắt bảng vàng đã biến mất không còn bóng dáng nữa.
Chiến trường Viễn Cổ bị phong ấn vào giờ khắc này cũng đã hoàn toàn mở ra.
Vị trí của Sở Mặc là vị trí trung tâm nhất. Ở chỗ này trừ hắn ra, chỉ còn thần cách của Cửu Liệt đã bị chém thành hai khúc, tản ra sát khí thấu xương không gì sánh được. Loại sát khí này cho dù là Cự Đầu bị nhiễm cũng sẽ bị thương nặng.
Bởi vì đây là sát khí của thần thật sự.
Nhưng sát khí đó đối với Sở Mặc cơ bản là không có bất cứ uy hiếp nào, thậm chí cũng giống với lực lượng từ trên bảng vàng phủ xuống, cũng có ý muốn tránh xa khỏi Sở Mặc.
Cứ như hắn không tồn tại vậy! Sở Mặc cứ như vậy, sừng sững ở chỗ đó.
Lúc này, trên Thương Khung Thần Giám, thanh âm hư nhược của Trảm Đạo truyền tới:
- Làm thật đẹp.
Nói xong lời này, toàn bộ Thương Khung Thần Giám đều ngủ say. Sở Mặc có thể cảm giác được, lần này sự tiêu hao của chúng vô cùng nghiêm trọng. Bởi vì ngay cả thế giới của Thương Khung Thần Giám cũng bị ảnh hưởng nhất định. Cũng may còn có thể duy trì vận chuyển bình thường. Lúc này, một cánh cửa vô cùng đột ngột xuất hiện trước mặt Sở Mặc.
Cánh cửa do hai phiến đá cổ xưa cấu thành. Chẳng biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, cửa đá có chút sứt mẻ, hoa văn vốn khắc trên mặt trên đã không còn rõ nữa. Hoa văn vô cùng đơn giản, thậm chí mới nhìn qua còn có cảm giác hơi vụng về, công nghệ làm cho người ta cảm thấy như là trẻ con tùy ý vẽ lên. Cho dù là ai đối mặt với cánh cửa này thì e rằng cũng không cảm giác được chút khí tức Đại Đạo nào.
Nhưng trong lòng Sở Mặc lại rùng mình, nhìn chăm chú vào hai cánh cửa đá. Sau đó, từ đó hắn cảm nhận được một loại khí phách mộtchân thành, một nhiệt huyết còn có cả một duy ngã độc tôn nữa!
Người chế tác cửa đá đúng là một cao thủ cái thế vô song!
Trong lòng của Sở Mặc bị chấn động cực lớn.
Quả nhiên là bị chấn động thật rồi!
Lúc này, cửa đá yên lặng mở ra, bên trong, một loại khí tức tang thương nhất thời đập vào mặt.
Cả cảnh tượng đều hỗn độn, không nhìn rõ thứ gì cả. Sở Mặc hơi do dự một chút, mang theo Thí Thiên, cất bước đi vào.
Sau khi đi vào, bên trong vẫn là một không gian hỗn độn. Sở Mặc triển khai thần thức lại phát hiện mình không hề cảm giác được bất kỳ vật gì.
Dường như đây là một thế giới không có gì cả, một nơi không có bất cứ thứ gì cả.
Quay đầu lại đã phát hiện hai cánh cửa đá đã biến mất, dường như cho tới giờ chưa hề xuất hiện vậy. Sở Mặc hít sâu một hơi, rồi bình tĩnh lại. Nếu sợ hãi, thậm chí ngay cả chiến trường Viễn Cổ hắn cũng không nên bước vào.
Lập tức, hắn đi sâu vào bên trong.
Đi lần này chính là rất nhiều năm...
....
Thế giới Thông đạo.
Một đại thế giới vô cùng huyền bí. Ở đây có rất nhiều tu sĩ thực lực mạnh mẽ kinh khủng, cho dù là một sinh linh thành niên cũng có uy áp diệt thế.
Nhưng điều kiện tiên quyết là, bọn họ cần ra khỏi thế giới Thông đạo mới có thể thật sự phô diễn ra thần uy của mình.