Sở Mặc đi trên đường phố, hoàn toàn thu liễm hơi thở bản thân. Tướng mạo của hắn bây giờ cũng cực kỳ bình thường, nhìn đám binhlính mạnh mẽ đang dùng ánh mắt lạnh như băng dò xét mỗi người qua đường trên phố. Trong lòng Sở Mặc có hơi rùng mình.
Nhưng cũng không tuyệt vọng.
Ba ngày sau.
Sở Mặc nhận được tin tức, những thuộc hạ kia của Mông Nã đều bị xử tử hết. Những sinh linh tộc một mắt đó cũng đủ trung thành với Mông Nã, và cũng đủ nghĩa khí với bạn bè, không hề để lộ thân phận của Sở Mặc. Nhưng Trinh lại đã sớm bán đứng tên cũng thân phận loài người của Sở Mặc không chút do dự. Đến Mông Nã tướng quân nàng còn bán đứng, thì sao còn để cho Sở Mặc thoát đây?
Nhưng mà, ba ngày này trôi qua, mặc cho những đại quân kia có lục soát cỡ nào thì cả Mông Nã và Sở Mặc đều như bốc hơi vậy. Hoàn toàn chẳng thấy tăm tích.
Ngày thứ tư, Sở Mặc nghe được tin Trinh đã chết.
Người phụ nữ rất có thế lực kia bị người ta yên lặng giết chết, treo xác trên cửa Tây của Tà thành. Phía Tây Tà thành chính là địa bàn tộc một mắt.
Là Mông Nã làm!
Loại thủ đoạn và năng lực này khiến Sở Mặc có chút khiếp sợ. Dưới sự lùng bắt của cả thành, lại vẫn tìm được Trinh, hơn nữa còn giết chết nàng, sau đó đem thi thể Trinh treo trên cổng thành thị uy.
Không thể không nói, tuy không là đồng tộc nhưng Sở Mặc cảm thấy tính cách Mông Nã cực kỳ hợp với hắn.
Nếu như có khả năng, ta phải cứu y một mạng! Sở Mặc nghĩ trong lòng. ——
Lại qua mấy ngày, không khí trong thành đã bớt căng thẳng hơn rất nhiều. Dẫu sao đây cũng là địa bàn của Đại Cước tà tôn, không phải đất của Xích Xà lão tiên. Vị tướng quân kia coi như cũng đã rất giữ thể diện cho Xích Xà lão tiên rồi. Tiểu vương gia tộc Xích Xà đã chết, nếu cuộc hôn nhân này không có gì biến đổi, thì hoặc là thay người khác, hoặc là hủy bỏ. Cho nên, sự đuổi giết Mông Nã và Sở Mặc cũng sẽ chuyển từ sáng qua tối. Phỏng chừng sẽ chỉ có sinh linh tộc Xích Xà mới một mực nhớ trong lòng, không bỏ qua mối thù này mà thôi.
Lúc này, Sở Mặc đã hóa thành một ông già chừng trên dưới năm mươi tuổi, toàn thân tiên phong đạo cốt. Hắn đem đạo vận của Cửu TựChân Ngôn thả ra ngoài, đi trên đường chính là sẽ khiến vạn người nhìn chăm chú.
- Người này tới từ chỗ Tam Diệp tiên tôn sao?
- Con người này… đạo vận thật mạnh!
- Hẳn là tu sĩ loài người bên Tam Diệp tiên tôn, thoạt nhìn rất mạnh.
Phàm là người nhìn thấy Sở Mặc đều sẽ âm thầm đánh giá một phen. Trang bị toàn thân Sở Mặc trông cũng rất phô trương.
Người mặc đạo bào màu xanh, phía sau đạo bào thêu hình thái cực kim tuyến bằng thần kim. Chất liệu của đạo bào cũng không tầm thường, toàn bộ đều do nguyên liệu cao cấp chế thành. Bộ quần áo này gần như đã tiêu phí hết toàn bộ tài liệu cao cấp mà hôm nay Sở Mặc có thể lấy ra!
Trên đầu hắn được búi lên bằng cây trâm màu xanh biếc. Cây trâm kia thoạt nhìn như được làm từ ngọc, nhưng phía trên lại có tinh huy lấp lánh. Nhìn kỹ lại mới thấy, hóa ra là do một ngôi sao màu xanh luyện thành! Lúc này, Sở Mặc đang đi tới một phủ đệ vô cùng cổ xưa trong thành. Tới cửa, hắn bị ngăn lại.
- Tiền bối có thiệp mời không?
Một tu sĩ loài người cảnh giới thánh nhân bước từ cửa ra, khi nhìn thấy Sở Mặc, sửng sốt hồi lâu mới lên tiếng đáp lời.
Nơi này là phủ đệ của Tạ Tà tướng quân… chính là đại thống lĩnh quân trinh sát dưới quyền Đại Cước tà tôn. Vị tướng quân có thực quyền chân chính!
Y là thuộc hạ tâm phúc của Đại Cước tà tôn, ngay cả cái tên cũng làdo Đại Cước tà tôn tự ban thưởng. Trong tên còn có một chữ “tà”, đây là chuyện khiến Tạ Tà tướng quân cảm thấy tự hào nhất.
Hôm nay là sinh nhật y. Còn sinh nhật bao nhiêu tuổi thì Sở Mặc thực sự không biết. Đoán là phần lớn người đến chúc mừng cũng không biết nốt.
Như những sinh linh mạnh mẽ này, nếu cứ một năm lại đón sinh nhật một lần… thì cả đời sẽ phải tổ chức sinh nhật không biết mấy triệu lần. Cho nên, bình thường sẽ chọn một số lớn, để chúc mừng sinh nhật mình, thí dụ như… mười hai kỷ nguyên, ba mươi sáu kỷ nguyên…Thường thì sau khi độ kiếp cũng chúc mừng linh đình một phen.
Còn Tạ Tà tướng quân đây ăn mừng là sinh nhật đại kiếp hay tiểu kiếp, thì cũng không rõ lắm. Nói ra, trừ khi là tâm phúc chân chính, nếu không sẽ không ai đi nói ra bên ngoài.
Dù sao cứ biết là sinh nhật là được rồi.
Sở Mặc lắc đầu một cái, mặt đầy ôn hòa nói:
- Tại hạ chẳng qua là nghe thấy đại danh của Tạ Tà tướng quân, biết y muốn tổ chức sinh nhật, muốn tới chúc mừng một phen, thuận tiện xin một ly rượu uống mà thôi. Tên tu sĩ loài người cảnh giới thánh nhân này có thể cảm nhận được rõ ràng đạo vận hùng mạnh không chút che giấu trên người Sở Mặc, biết đây là một vị cao thủ cực giỏi. Cũng không dám đắc tội, lập tức cáo lỗi một tiếng xin phép vào bên trong thưa chuyện.
Sở Mặc lẳng lặng đứng đó, cũng không vội vàng. Nhìn những bậc huân quý tay cầm thiệp mới từ khắp nơi tìm tới Tà thành, trên mặt duy trì nụ cười nhàn nhạt từ đầu đến cuối.
Thậm chí trong số khách mời, Sở Mặc còn nhìn thấy mấy tên sinh linh mạnh mẽ tộc Xích Xà, mỗi tên đều có hơi thở tổ cảnh. Chẳng qua biểu hiện gương mặt họ rất nghiêm túc, không có lấy nửa nụ cười. Cái chết của tiểu vương gia gây chấn động cả tộc Xích Xà, tạo nên một ảnh hưởng vô cùng tồi tệ.
Nơi tàn khốc như vùng tối thực ra cũng có quy tắc ngầm. Rất ít sinh linh dám giết những nhân vật có thân phận quý tộc chân chính. Nếu không, dù là ai ra tay, mọi sinh linh có quan hệ với y đều không sống được!
Phải chịu sự đuổi giết không ngừng nghỉ của giới quý tộc!
Cho nên những năm gần đây, vô cùng hiếm gặp sinh linh quý tộc trong vùng tối tử vong. Thân phận cao quý như tiểu vương gia tộc XíchXà… lại càng rất nhiều năm rồi chưa từng có một.
Phàm là người biết sự thật bên trong cũng sẽ lắc đầu than thở, một mặt, những người không liên quan ít nhiều cũng sẽ cười trên sự đau khổ của người khác. Cảm thấy tên tiểu vương gia tộc Xích Xà kia rõ là tự mình tìm đến cái chết. Đang yên đang lành lại đi liều mạng với người ta, kết quả xui xẻo bỏ mạng, trong lòng mọi người ngầm đặt cho Mông Nã nay đã hoàn toàn nổi danh danh hiệu kẻ xui xẻo đỉnh cao.
Quả thực là quá xui xẻo, chỉ là đi một tòa thành của tộc Xích Xà đánh cướp, trả thù sự tàn sát của tộc Xích Xà với một thành phố của tộc một mắt trước đó thôi, kết quả lại gặp phải chuyện đen đủi như vậy. Từđây phải chết tha hương.
Có thể nói hai bên đều chẳng có kết cục tốt. Đều là kẻ xui xẻo!&