Lúc này, bất chợt nghe thấy trong đám người truyền tới từng tiếng hoan hô.
- Tạ tướng quân vạn thọ vô cương!
- Chúc mừng ngày sinh nhật của Tạ tướng quân!
- Chúc mừng tướng quân!
- Chúc mừng tướng quân!
Từng đợt chúc tụng khách sáo vang lên trong miệng nhiều người.
Sở Mặc cùng “Tử Đạo” nhìn nhau một cái, đưa mắt trao đổi, sau đó nhìn về hướng âm thanh bên kia.
Chỉ thấy một thanh niên tướng mạo anh tuấn, mang nụ cười ấm áp trên mặt, sải bước đi ra. Bên người hắn còn có mấy cô gái cực kỳ xinh đẹp đi theo. Hẳn là thê thiếp của y.
- Đây chính là Tạ Tà, một đại nhân vật rất có quyền thế.
- Tử Đạo” dùng thần niệm nói với Sở Mặc.
Sở Mặc gật đầu một cái, đột nhiên hắn phát hiện, dường như vị Tạ Tà tướng quân kia đang đi về hướng của hắn. Theo bản năng, hắn nhìn xung quanh một cái. Vị trí này của hắn coi như là một chỗ tương đối vắng vẻ, các sinh linh tới chúc thọ từ nhiều nơi cũng không tính nhiều.
Lúc này, “Tử Đạo” dùng thần niệm nói với hắn:
- Hình như là nhằm vào ngươi. Sở Mặc cũng có chút kỳ quái, lòng nói chẳng lẽ bản thân bại lộ rồi? Nhưng lại cảm thấy không giống lắm, nếu thật sự bại lộ, người có thân phận địa vị như Tạ Tà không nên để mình chạy tới trước mặt y thế này rồi mới phải. Càng không có khả năng để xảy ra cảnh tượng nào khó coi trong bữa tiệc của y. Đó không phải tự gây khó dễ cho mình ư?
Coi như thật sự muốn ra tay, thì chắc cũng phải chờ mình rời khỏi Tạ phủ mới làm.
- Cảm ơn chư vị bằng hữu hôm nay tới đây góp vui với Tạ mỗ, mọi người cứ ăn uống thỏa thích. Rượu… là rượu ngon, thức ăn, cũng là thức ăn ngon! Hết thảy đều cung ứng thoải mái cho mọi người, chúcmọi người có một đêm vui vẻ!
Trong giọng nói của Tạ Tà tràn đầy một sức cổ động mãnh liệt, dù là sinh linh tổ cảnh nghe xong cũng đều sẽ có một cảm giác máu nóng trào dâng.
Tạ Tà lại nói:
- Ta còn có người bạn cần chiêu đãi riêng một chút, mọi người cứ ăn uống thỏa thuê trước đi, chờ lát nữa ta sẽ ra chung vui với mọi người!
Lúc này, những người hầu thị nữ kia trong Tạ phủ bắt đầu bưng từng mâm lớn di chuyển giữa tiệc rượu. Trên mâm, các loại món ăn ngon và quý tỏa ra hương thơm mê người. Nhất thời, không khí nơi này sôi động hẳn lên!
Sinh linh vùng tối hiểu biết Tạ Tà một cách chân chính đều rõ ràng, chớ thấy vị tướng quân này thường xuyên cười vui vẻ với mọi người mà lầm. Trên thực tế, con người y cũng như cái tên mang một chữ “tà” vậy, khá là ma quái!
Cho nên, y nói gì, mọi người cứ nghe là được. Nếu người nào dám gây phiền toái cho y, nói thí dụ như: Khách khứa chúng ta đến mà ngươi lại nói ngươi có người bạn cần chiêu đãi riêng? Đây rõ là xem thường chúng ta mà! Đổi làm người khác hẳn còn có thể thu được một lời giải thích. Nhưng với Tạ Tà có thể y sẽ đột nhiên đâm ngươi một đao. Y mới không thèm để ý ngươi là tới ủng hộ hay phá hoại!
Sau đó cười híp mắt hỏi ngươi:
- Câu giải thích này được không? Hiểu thấu chưa?
Đương nhiên hiểu thấu, người cũng bị đâm thấu rồi!
Trước kia không phải chưa từng xảy ra chuyện này, cho nên khi Tạ Tà nói có bạn tốt cần chiêu đãi riêng, mọi người đều thể hiện ra thái độ vô cùng thông cảm. Nhưng phải nói là không tò mò chút nào là không thể. Rốt cuộc ai… có thể được người với thân phận địa vị như Tạ Tà gọi là bạn.
Sau đó, tất cả mọi người cùng nhìn thấy, Tạ Tà đi tới trước mặt ông già chừng năm mươi tuổi tiên phong đạo cốt kia, khẽ mỉm cười:
- Đạo hữu, chúng ta nói chuyện riêng, thế nào?
Tử Đạo khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Sở Mặc mang theo chút ân cần. Bởi vì không ai có thể nhìn ra tâm tư Tạ Tà từ trong biểu hiện này của y. Nếu tâm tư Tạ Tà dễ đoán như vậy, người như y đã không tính là “tà” được rồi.
- Được.
Sở Mặc thản nhiên, dùng thần niệm đáp lại. Cười híp mắt, đạo vận lưu thông khắp toàn thân khiến không ít người vừa mới gặp hắn đều có chút há hốc miệng, lòng nói ở đâu ra một tu sĩ có thần vận như vậy?
Khí chất cùng hơi thở trên người Sở Mặc cùng với tràng vực tổ cảnhnhàn nhạt cũng coi như vô cùng hiếm thấy trong vùng tối. Nơi tràn đầy chém giết, máu tanh, âm mưu như vùng tối, bất cứ thứ gì tốt đẹp cũng đều dễ bị người ta xé xác trước tiên!
Nơi này, không cần sự tốt đẹp!
Chỉ cần giết hại là đủ rồi.
Sở Mặc nhìn “Tử Đạo” trấn an y bằng một ánh mắt. Nói thật, Sở Mặc chỉ làm điều này theo bản năng mà thôi. Sau khi kịp phản ứng lại, trong lòng hắn cũng tràn đầy cảm giác phức tạp. Dù vị này có giống Tử Đạo thế nào đi chăng nữa thì chung quy cũng không phải Tử Đạo!
Y là một người khác!
Một người khác với sự tồn tại hoàn toàn độc lập.
Hơn nữa, một khi truyền thuyết kia thành sự thực, chưa biết chừng, hắn và vị Tử Đạo này… sẽ trực tiếp trở mặt thành thù, đứng ở phe đối lập.
Hy vọng thực sự không giống như trong truyền thuyết. Sở Mặc suy nghĩ trong lòng.
Tạ Tà đi mãi đi mãi, tùy tùng bên người càng ngày càng ít, cho đến cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình Sở Mặc. Sau đó, hai người đi tới một gian nhà trông có vẻ rất bình thường.
Đẩy cửa ra mới phát hiện, gian nhà này, lại là một thế giới thu nhỏ độc lập, hơn nữa, còn có sức mạnh trận pháp chập chờn. Sở Mặc hơi cảm ứng một chút, ngay cả sinh linh tu vi tổ cảnh như hắn cũng không sao dùng thần thức xuyên qua được.
Sở Mặc cũng không sợ hãi, để Tạ Tà tiến vào trước. Khép cửa, Tạ Tà khẽ mỉm cười với Sở Mặc:
- Không còn cách nào khác, chỉ có thể nói chuyện với ngươi ở nơi này, nếu không, thì cả Tà thành này… cũng không được yên.
Mí mắt Sở Mặc giật giật, không nói gì, nhưng lại có cảm giác bí mật của mình bị người ta nhìn thấu vậy.
- Ta cũng là đến vùng tối bằng cách qua Thanh Thạch môn.
Tạ Tà nói thẳng, gần như là trực tiếp vào vấn đề. Đôi mắt y nhìn Sở Mặc, sắc mặt vô cùng nghiêm túc:
- Nhưng thời gian ta tới đây sớm hơn ngươi. Ta rất may mắn, không lâu sau khi tới vùng tối liền gặp Tà Tôn lão tổ, sau đó, ta bái ylàm thầy. Thành đệ tử thân truyền của y. Thoắt cái… mấy kỷ nguyên đã trôi qua rồi.
Mấy kỷ nguyên, đó chính là mấy trăm ngàn năm!
Nhìn người thanh niên trông vẫn rất anh tuấn trẻ tuổi này trước mặt, trong lòng Sở Mặc vô cùng rung động.
- Là sư phụ cho ta hết thảy trong vùng tối, bao gồm địa vị, danh tiếng, tài nguyên… tất cả những thứ đó. Nếu không có sư phụ, ta nghĩ ta đã bỏ mạng trong đại kiếp rồi.
Tạ Tà nói.