Chuyện gì thế này? Tiểu tiện nhân kia ăn nhầm cái gì mà biến thành như vậy?
Hiện tại, Hà Phương Phương cảm giác đâm lao phải theo lao. Cổ Băng Băng thật sự quá cường thế. Cường thế đến mức không cho nàng có bất cứ đường nào để lui.
Có phải nó điên rồi hay không? Lúc này, trong hư không truyền đến một thanh âm lười biếng:
- Nháo thế được rồi, quay về đi.
Người nói chính là gia chủ.
Các tu sĩ đi theo Hà Phương Phương mềm cả chân, tí nữa thì từ trên trời rơi xuống. Trước họ có nghe nói gia chủ đứng về phía Cổ Băng Băng, nhưng Hà Phương Phương cũng nói không sao. Chẳng qua chỉ đi giáo huấn mấy nô bộc trên Phong thần bảng thôi, đâu sao đâu chứ. Bọn họ tin vậy, nhưng họ cũng biết, họ đã bị Hà Phương Phương gài bẫy.
Gương mặt Hà Phương Phương lúc trắng lúc đỏ, đột nhiên khóc ầmlên:
- Ngươi bắt nạt ta, khi dễ mẹ con chúng ta… Ta… ta về nhà mẹ ta đây.
Vừa nói lại vừa giậm chân một cái, xoay người rời đi. Đám tu sĩ phía sau nàng hai mặt nhìn nhau, bất quá sau một lát cũng đuổi theo.
- Phu nhân… chờ chúng ta chút…
- Phu nhân muốn đi đâu thế?
- Phu nhân, xin ngài bớt giận.
- …
Hầu tử im lặng nói thầm:
- Thế là không đánh nữa à?
- Đúng là chán, thế là xong à…
Ngưu Ma Đại thánh co giật miệng, mặt khó chịu. Nó muốn đến để đánh nhau, nhanh chóng tăng cảnh giới của mình đến tổ cảnh, sau đó có thể thuận tiện nhìn xem lúc độ kiếp có thể bổ nát cái đám thần cách trên đầu kia không.
Kết quả chuyện cứ như vậy chấm dứt. Các sinh linh Phong thần bảngkhác thấy vậy cũng không thoải mái. Không đánh chẳng vui gì hết.
Ba mươi mấy tu sĩ cảnh giới Đại Thánh đỉnh lúc này xem như hoàn toàn phục bọn người điên trên Phong Thần bảng rồi. Thế này làm sao là một đám tu sĩ được? Đây rõ ràng là một đám sát nhân cuồng!
Khó trách toàn bộ đại nhân vật bên trong Thông đạo này thực chất xem thường những sinh linh trên Phong Thần bảng, cho rằng bọn họ là một đám nô bộc, là một đám cá chờ được câu lên nhưng không có một ai... Không muốn lấy được càng nhiều lệnh bài Phong Thần, không có một ai không muốn có càng nhiều “Thần” này. Cổ Băng Băng vừa cười vừa nói:
- Yên tâm đi, muốn chiến đấu sẽ có cơ hội. Chúng ta lập tức có cơ hội rồi! Chuẩn bị một chút, hiện tại chúng ta sẽ đi Thương Cổ Thành! Về sau, đó chính là địa bàn của chúng ta! Ở nơi đó, sẽ do chúng ta định đoạt!
Bên dưới Cổ Thần lĩnh, thiếu nữ phương hoa tuyệt thế đang hăng hái đến mức dáng vẻ toàn thân dường như phát sáng, giống như một bức tranh, vĩnh viễn tồn tại trong trái tim mọi người.
Cùng lúc đó, đoàn người của Sở Mặc rốt cục cũng đi tới nơi lần nàybọn họbước vào Thông đạo, nhìn thấy tòa thành đầu tiên.
Tòa thành này rất lớn, cũng rất cổ xưa, tản ra khí tức tang thương.
- Thương Cổ Thành? Nơi này là địa bàn của gia tộc Cổ Thần? Làm sao lại loạn như vậy?
Tử Đạo cau mày, nhìn bên ngoài thành một đám người hỗn loạn không chịu nổi, thì thào nói.
- Thực sự là hơi loạn, lẽ ra thế lực như gia tộc Cổ Thần bên tronglãnh địa phải có cấp thành lớn, cho dù như thế nào cũng không phải là cái dạng này.
Đã vào thông đạo một thời gian, Âu Dương Phỉ cũng cảm thấy giật mình với cảnh tượng này.
Lúc này, chỉ thấy một đội tu sĩ cưỡi dị thú, ước chừng mười mấy người ầm ầm từ bên trong Thương Cổ Thành giết đi ra.
Những tu sĩ đó tất cả đều mặc giáp trụ cùng khôi giáp, mang theo pháp khí đen kịt và mặt nạ băng lãnh, không cách nào thấy rõ ràng tướngmạo của bọn họ. Nhưng những người này trên người đều tản ra bên ngoài một luồng khí tức tàn nhẫn khát máu. Loại khí tức nàyvô cùng hống hách, hơn nữa đám người kia cưỡi đám dị thú dữ tợn kinh khủng làm bọn họ giống như một Ma thần.
- Toa Lan đạo tặc giết tới, chạy mau!
- Chúng ta đều đã trốn ra ngoài, bọn chúng làm sao còn đuổi? Từng đợt tiếng kêu khóc truyền đến, vô số người chạy về bốn phương tám hướng.
Mười mấy tu sĩ cưỡi dị thúlại là không nói một lời, trực tiếp ra tay. Những nơi đi qua, trên đất lưu lại khắp nơi toàn là thi thể.
Mùi máu tanh nồng dâng lên, bên ngoài Thương Cổ Thành máu chảy thành sông. Sở Mặc cùng Tử Đạo, Âu Dương Phỉ và Mông Nã, bốn người nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
- Thành của gia tộc Cổ Thần, thế mà cũng có người dám cuồng vọng như vậy sao?
Tử Đạo cảm giác đầu óc của mình hơi không đủ dùng.
Bọn hắn đứng rất xa, bên kia, mười mấy tu sĩ cũng không phát hiện sự tồn tại của bọn hắn, vẫn còn đang đồ sát những người từ trong thành trốn ra ngoài.
Đồ sát: giết người hàng loạtNhững người đó cũng không phải đều là tu sĩ cường đại, hơn phân nửa tu vi đều không cao, nhìn qua hẳn là bách tính bình dẫn bên trong Thương Cổ Thành.
- Quá đáng! Đám người này tại sao có thể như vậy?
Gương mặt xinh đẹp của Âu Dương Phỉ bị chọc giận đến trắng bệch, sau đó nhìn Tử Đạo nói:
- Chúng ta mặc kệ không quản sao?
Mông Nã ở một bên thấp giọng nói:
- Ta nghĩ, khi chưa biết rõ ràng trước đó phát sinh cái gì, tốt nhất vẫnlà không nên lo chuyện bao đồng.
Đối với Mông Nã, sinh linh thuần túy tới từ Hôi Địa thì chuyện như này nhìn nhiều thành quen, không có gì không ổn cả. Chết một đám phế vật vô dụng thôi. Nếu chuyện này cũng nhịn không được, ở Hôi Địa có thẻ ngay cả một ngày cũng không thể sinh tồn được.
Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ? Khả năng đao của ngươi còn chưa rút ra hết cũng đã bị người ta chém chết!
Âu Dương Phỉ có thể tu luyện tới cảnh giới ngày hôm nay, đương nhiên cũng không được coi là thiện nam tín nữ gì, nếu có người trêu chọc nàng, nàng cũng sẽ rút đao chém người. Nhưng vấn đề là, cuộc chiến này đều là có nhân quả!
Người không phạm ta ta không phạm người, đây là tôn chỉ của đại đa số tu sĩ. Bên ngoài Thương Cổ Thành đây coi là gì? Hiển nhiên là đơn phương đồ sát!
Trong lòng Sở Mặc cũng là tức giận dâng lên cuồn cuộn. Cảnh tượng nàyhắn cũng không đứng nhìn được. Dù là tu luyện tới cảnh giới ngày hôm nay hắn vẫn không cách nào nhịn được cảnh tượng vô cớ ức hiếp người nhỏ yếu này.
Nhất là giữa đám người chạy trốn kia còn có rất nhiều đứa trẻ ngây thơ, người già và phụ nữ, căn bản không có năng lực phản kháng. Nhữngngười này cảnh giới cao nhất cũng chưa tới cấp Chí Tôn.
Đối với phàm nhân, sự tồn tại của bọn họ giống như thần. Nhưng ở trong Thông đạo này, đối với bọn trộm cướp, những người gia, phụ nữ và trẻ con này... chỉ là phàm nhân!
Một nữ tử lớn tiếng cầu xin:
- Giết ta đi, giết ta đi, đừng thương tổn con của ta, nó còn nhỏ cái gì cũng đều không hiểu, nó vẫn còn nhỏ!