Vốn là gã nghĩ, nếu chính mình thức thời chịu thua, đối phương tha cho gã đã là nhân từ lắm rồi. Bởi nếu đổi lại là gã đang thắng, chưa chắc gã đã rộng lượng tha cho đối thủ của mình.
Cho nên gã hoàn toàn không nghĩ tới Sở Mặc sẽ mời gã cùng đi.
Đồng ý? Hay là không đồng ý?
Trong nhất thời, người thanh niên mê mang và hơi ngại ngùng. Gã nhớ lại, chính mình từ nhỏ ở Hồng Mông Đại Đạo Tử Kim Thiên nghe cố sự của Bàn Cổ mà lớn lên. Từ khi đó, gã đã bắt đầu lập ý chí, sau này khi lớn lên phải kế thừa y bát của Bàn Cổ đại thần. Sau đó dẫn dắt Nhân tộc thành lập thế giới của riêng mình.
Muốn làm cho Nhân tộc nhận được sự tán thành trong Tứ đại Thiên.
Cho đến nay, gã vẫn làm thế. Gã nỗ lực tu luyện, nỗ lực tìm kiếm. Cuối cùng gã cũng tìm được búa Bàn Cổ, bằng sự thành tâm của mình, gã đã nhận được sự tán thành của thần khí này. Đã có một lần, gã hăng hái, tự do phóng khoáng, cướp đoạt Giới Chủ lệnh, thực lực tăng lên nhanh chóng. Sau đó, trở thành một trong ba nghìn Giới Chủ trong HồngMông Đại Đạo Tử Kim Thiên.
Cuối cùng, gã lại bỏ qua tất cả, một mình đi thế Thế giới thân thể Cổ Thần.
Gã dường như sắp... Đã thành công!
Nhưng cuối cùng, gã thất bại.
Nghĩ lại giấc mộng ban đầu, nghĩ lại những nỗ lực, những gì gã phải trả trong nhiều năm qua, chẳng lẽ muốn từ bỏ hết sao? Thật ra thì trong lòng gã làm sao cam chịu. Nhưng mà để gã cứ thế gật đầu đồng ý, gã cũng khó chịu không kém.
Lúc này, Sở Mặc ném búa Bàn Cổ cho người thanh niên:
- Được rồi, đừng do dự nữa. Để ta một mình đối đầu với ba Chủ thế lực và người đứng đầu Vĩnh Hằng ta còn sợ một chút. Ta thấy, nếu có thêm ngươi thì chúng ta có thể đi đánh lén.
Người thanh niên ngơ ngác nhận lấy búa. Cảm giác huyết mạch tương liên, tâm tư linh thông đã trở lại.
Sở Mặc nhìn người thanh niên thật sâu, nói:
- Ngươi gật đầu bằng lòng, hiện tại ta sẽ truyền Bàn Cổ tâm kinh cho ngươi. Có thể ngươi không biết, chỉ có nắm được Bàn Cổ tâm kinh thì mới có thể chân chính khống chế búa Bàn Cổ.
- Ngươi...
Người thanh niên ngây dại, gã thật sự không thể tin được Sở Mặc lại rộng lượng đến vậy. Gã nhìn Sở Mặc:
- Ngươi không sợ...
- Ta sợ cái gì?
Sở Mặc nhìn người thanh niên:
- Chẳng nhẽ giấc mộng của ngươi là đến đây giết ta?
- Tất nhiên là không phải rồi.
Người thanh niên phủ nhận. Gã đến thế giới thân thể Bàn Cổ chỉ có một mục đích và tâm nguyện duy nhất là có được toàn bộ truyền thừa của Cổ Thần, sau đó đi thực hiện tâm nguyện chưa thực hiện được của Cổ Thần.
- Vậy thì được rồi. Ngươi tới chỗ này cũng không phải để giết ta, bây giờ lại có một cơ hội để thực hiện tâm nguyện của ngươi, tại sao lại không làm chứ?
Sở Mặc mỉm cười nhìn người thanh niên.
- Nhưng, vấn đề là... Người thanh niên vẻ mặt rối rắm nhìn Sở Mặc, lại nhìn búa Bàn Cổ trong tay, cuối cùng thở dài một tiếng, quỳ một chân:
- Vu Hồng nguyện cùng chủ thượng thực hiện tâm nguyện của Cổ Thần, nguyện đi theo chủ thượng cả đời!
Cuối cùng, giống như vận mệnh dẫn dắt, người thanh niên mang tên Vu Hồng vẫn lựa chọn đi theo Sở Mặc.
Hơn nữa, đây là một quyết định chân chính, một quyết định sẽ không bao giờ thay đổi.
Nguyên nhân thúc đẩy Vu Hồng đưa ra quyết định này không phải làmỗi lần gã gặp Sở Mặc đều ăn quả đắng, dù cho cảnh giới của gã cao hơn Sở Mặc nhiều nhưng vẫn không dùng được. Gặp phải Sở Mặc là do Vu Hồng không may. Nguyên nhân chủ yếu khiến Vu Hồng quyết tâm làm ra quyết định này là do lý tưởng và ước muốn truy cầu trong lòng gã.
Sở Mặc rõ ràng chính là người duy nhất phù hợp trong hàng triệu hàng tỷ sinh linh trong thế giới thân thể Cổ Thần. Cái này giống như là số mệnh vậy. Căn bản không phải là chuyện mà sức mạnh con người có thể chống đỡ được. Hắn chiếm được Bàn Cổ truyền thừa thì nghĩa là, Bàn Cổ càng hy vọng nhân loại này đến thực hiện nguyện vọng của hắn. Vu Hồng là một người có lý tưởng, có chí theo đuổi. Gã sẽ không dễ dàng buông tha cho lý tưởng của mình.
Vấn đề then chốt là sự rộng lượng của Sở Mặcc khiến gã bội phục.
Dù cho chiến lực của Sở Mặc có mạnh đến đâu thì mỗi lần nhìn thấy hắn( Vu Hồng) đều đánh cho hắn không có cách nào đánh trả, cả người hắn đều không phục. Nhưng rộng lượng như Sở Mặc thì hắn không bao giờ làm được.
Cho nên gã tâm phục khẩu phục. Sở Mặc đỡ Vu Hồng, sau đó trực tiếp truyền Bàn Cổ kinh cho Vu Hồng không chút do dự.
Sau đó, Vu Hồng khoanh chân ngồi ở chỗ đó, bắt đầu lĩnh ngộ Bàn Cổ kinh.
Một lúc sau, gã mở mắt, trong mắt tràn ngập vui mừng. Đầu tiên là nghiêm túc đối với Sở Mặc cúi đầu:
- Từ trước có rất nhiều vấn đề ta chưa rõ, nhưng bây giờ ta đã hiểu, thì ra, là cần phải có Bàn Cổ kinh...
Nói xong, trong mắt gã tràn ngập chiến ý, nhìn Sở Mặc:
- Chủ thượng, có dám đánh với ta một trận không?
Sở Mặc cười ha ha, lập tức gật đầu.
Vu Hồng đương nhiên không đổi ý, mà là sự kích động của một phần tử hiếu chiến, sau khi thực lực tăng lên thì nhao nhao muốn thử.
Giống như một đứa trẻ khi chiếm được món đồ chơi không chờ được mà phải mang ra khoe với đồng bọn, Vu Hồng là như thế, mà thật ra thì Sở Mặc cũng vậy. Đây là bản tính của con người.
Sau đó hai người cùng lùi lại. Vu Hồng nhìn Sở Mặc, nói:
- Chủ thượng, người cẩn thận nha. Ta đã có được Bàn Cổ kinh rồi nên cũng không phải dễ đối phó như vậy.
Sở Mặc thấy buồn cười. Người này nha! Trận doanh rất quan trọng. Lúc không phải là cùng phe thì thấy thế nào cũng không được tự nhiên; nhưng khi thành cùng một phe thì nhìn thế nào cũng thấy vừa mắt.
Nếu là trước đây Vu Hồng khoe khoang thế này sẽ bị cho là giả vờ. Nhưng bây giờ, lại khiến người ta cảm thấy đáng yêu.
Boong boongSau đó, thân hình hai người cùng xông lên. Nhanh chóng đao búa chạm nhau, tạo ra một tiếng vang thật lớn.
Thân hình hai người đều lui về phía sau, trong mắt mỗi người đền tràn đầy ý chí chiến đấu.
- Thêm lần nữa!
Lúc này, hai người lại một lần nữa đánh tiếp.
Trên lý thuyết, Vu Hồng nắm giữ Giới Chủ lệnh thì sẽ mạnh hơn Sở Mặc. Nhưng trên đời này không có nhiều đạo lý như vậy. Nếu như chuyện gì cũng căn cứ vào lý thuyết để thực hiện hiện thì đã không xuất hiện hai chữ “Kỳ tích”.
Sau khi Sở Mặc nắm giữ toàn bộ Bàn Cổ truyền thừa thì thực lực của hắn thật khiến cho người ta kinh hãi..
Coi như Vu Hồng đã nắm giữ Bàn Cổ kinh, đã có thể tâm linh tương thông với búa Bàn Cổ, nhưng vẫn bị Sở Mặc đánh cho te tua.