Thí Thiên Đao

Chương 46: Công chúa của vương đình (1)​

Lần đầu tiên miếng ngọc này lộ ra sự khác thường là tự đem Thiên Ý Ngã Ý hút vào trong không gian rồi làm thay đổi khẩu quyết của tâm pháp trên trang đầu tiên.

Sở Mặc chưa từng tu luyện Thiên Ý Ngã Ý nên không biết khẩuquyết mới là tốt hay xấu, nhưng ít ra tu luyện cho tới nay vẫn chưa xảy ra bất cứ vấn đề gì.

Lần thứ hai phát sinh thay đổi là sau khi gặp được gốc cây nhỏ này, tờ thứ hai của Thiên Ý Ngã Ý lại nhiều thêm hai dòng chữ.

Lần thứ ba xuất hiện thay đổi chính là lúc Sở Mặc đối mặt với kẻ địch ngày hôm nay, khi trong đầu có một khát khao mãnh liệt muốn biết thực lực của đối phương, miếng ngọc này lại thể hiện điều thần kỳ, truyền tin tức của đối phương vào luôn trong đầu hắn.Sau đó, chồi trên cái cây nhỏ này, liền héo rũ.

Hết thảy, đều chỉ tới một nguyên nhân, chính là, nếu muốn miếng ngọc này phát huy sức mạnh, thì nhất định cần phải cung cấp đầy đủ loại năng lượng mà nó cần.

Vấn đề ở chỗ, nó cần năng lượng gì?

Sở Mặc rời khỏi không gian, cau mày, hắn cho rằng suy nghĩ của hắn là đúng, nhưng hắn lại có chút phiền muộn vì không biết phải làm sao mới có thể nạp thêm năng lượng cho miếng ngọc.- Xem ra, cũng chỉ đành đợi lần sau miếng ngọc tự nóng lên nhắc nhở ta…

Sở Mặc nói thầm. Rồi hắn lại tiếp tục đi về hướng Đông, dọc đường đi cũng khá là yên ổn.

Ba ngày sau, Sở Mặc đặt chân tới dải đất trung tâm của thảo nguyên, vết thương trên cánh tay của hắn đã đỡ hơn một nửa.

Thứ nhất là do thể chất của hắn cũng khá tốt, thứ hai cũng là do công của loại thuốc trị thương thần kỳ mà Kỳ Tiêu Vũ cho hắn dùng.

Chạng vạng tối ngày thứ ba, một trận vó ngựa dồn dập cùng vớitiếng gầm gừ phảng phất từ xa truyền tới khi Sở Mặc đang nghỉ ngơi bên hồ.

- Cách Nhĩ Trát, đồ phản bội, ngươi phản bội Vương Đình, phản bội tổ tiên của ngươi, sau này ngươi sẽ không có kết cục tốt đâu!

Một giọng nói tràn đầy giận dữ của thiếu nữ văng vẳng truyền ra xa.

Sau đó, có giọng nói của một người đàn ông trạc tuổi trung niên cũng truyền tới:

- Công chúa, Cách Nhĩ Trát mãi mãi là người hầu trung thành nhất của người, đừng chống cự nữa, vô ích thôi! Cách Nhĩ Trát không hề phản bội Vương Đình, không hề phản bội tổ tiên, Cách Nhĩ Trát làm vậycũng là do bất đắc dĩ mà thôi!

- Công chúa, đại vương tử và nhị vương tử… cũng đều đầu hàng Đại Tề rồi, giờ chỉ còn người và tiểu vương tử, nếu người không chịu đầu hàng… cả hai người đều sẽ phải chết!

- Chúng ta và Đại Tề đã giao chiến mấy trăm năm, lẽ nào công chúa còn chưa thấy sự lợi hại của Đại Tề hay sao?

Giọng nói tức giận của thiếu nữ lại vang lên:

- Ngươi nói láo! Đánh nhau mấy trăm năm nay đã lần nào Đại Tề đánh thắng được chúng ta chưa? Cách Nhĩ Trát ngươi là đồ hèn nhát!Hai tên khốn kiếp Kim ca và Ngân ca cũng như vậy, đều là kẻ nhát chết! Các ngươi sợ, nhưng Na Y ta không sợ!

- Vương Đình của chốn thảo nguyên, từ trước tới nay là hoàng tộc chỉ được phép chết trên chiến trường, không được phép là kẻ nhu nhược!

Sở Mặc đứng dậy, nhìn bờ hồ phía đối diện, một vài bóng người đang phóng ngựa như bay về phía này.

Lúc này, giọng nói của gã đàn ông kia lại vang lên:

- Công chúa điện hạ, Cách Nhĩ Trát là dũng sĩ của thảo nguyên, ta không hề sợ chết, nếu có thể, ta thà quyết một trận sống mái với Đại Tề!

- Nhưng tình hình hiện nay... khác với trước kia rồi công chúa!

- Đại Tề giăng vô số bẫy, hiện giờ đã bắt đầu thu lưới, toàn bộ Vương Đình đã bị bọn chúng phân hóa mất rồi. Ít nhất một phần ba sốbộ tộc trên thảo nguyên đã đầu hàng Đại Tề... Công chúa, xin ngài tỉnh lại đi, chúng ta đã thua triệt để rồi!

- Chỉ cần ngài gật đầu, ngài vẫn là công chúa tôn quý nhất của thảo nguyên, địa vị của ngài vẫn cao cao tại thượng không ai sánh bằng!

- Công chúa, Cách Nhĩ Trát cầu xin ngài!

Cô gái kia dường như tức giận đến không thốt lên lời, liền không thèm trả lời hắn, ôm một đứa bé trai trong lòng, cùng với khoảng hai ba mươi người phóng ngựa như bay về hướng Sở Mặc.Một kỵ binh trong số đó lạnh lùng quát:

- Cách Nhĩ Trát, ngươi chính là một tên phản đồ! Không phải nói những lời lẽ hoa mỹ đó nữa, vô dụng thôi. Nếu ngươi thật sự còn chút lương tâm, hôm nay hãy thả chúng ta đi, Cách Nhĩ Mộc ta sẽ nhớ rõ ân tình này của ngươi!

Tên kỵ binh phía sau cười khổ nói:

- Em trai của ta, vấn đề không phải nằm ở chỗ ta có muốn buông tha cho các ngươi hay không, nếu các ngươi vẫn khư khư cố chấp không chịu đầu hàng, những kẻ đang ở bên cạnh ta cũng sẽ không tha cho các ngươi!- Vậy hãy quyết một trận tử chiến đi Cách Nhĩ Trát, ta sẽ không nương tay với ngươi đâu!

Một gã kỵ binh thanh niên, ghìm cương lại, dừng ngựa chặn đường, trong tay nắm chặt một cây trường thương.

Thiếu nữ trên lưng con ngựa phi đầu tiên la lớn:

- Cách Nhĩ Mộc, ngươi không phải đối thủ của bọn chúng đâu! Mau quay lại đây, tới được chỗ của Hạo Nguyệt trưởng lão thì chúng ta sẽ được cứu thôi!

- Công chúa!

Tên kỵ binh thanh niên hét lên một cách đau thương:- Người đừng quên Cách Nhĩ Mộc! Cách Nhĩ Mộc hôm nay nguyện chết để bảo vệ người!

- Cách Nhĩ Mộc... đừng đi!

Thiếu nữ cưỡi ngựa đi đầu hét lên, dường như muốn dừng lại thì một gã kỵ binh bên cạnh lại quất mạnh một roi vào mông con chiến mã mà nàng đang cưỡi.

Con chiến mã bị đau lập tức liền tung vó phi càng thêm nhanh.

- Đừng đi!

Thiếu nữ cuống cuồng thét lên, nước mắt vương ra trong không khí.- Ha ha ha ha, công chúa, người không cần đau buồn vì ta, con cháu của Vương Đình không có bất cứ kẻ nào là kẻ hèn nhát!

Tên kỵ binh thanh niên cười vang ngạo nghễ, thúc ngựa phi thẳng về đám người đang đuổi theo sau. Cây trường thương trong tay chỉ thẳng về phía tên kỵ binh phi đầu tiên.

Cách Nhĩ Trát.

Anh trai ruột thịt của hắn.

- Đệ đệ!- Ngươi mau tránh ra!

Cách Nhĩ Trát quát lớn:

- Đừng uổng mạng vô...

Nói cho cùng thì vẫn là anh em ruột thịt, y sao có thể nhẫn tâm nhìn em trai mình chịu chết, chỉ có điều, chữ vô ích còn chưa nói hết, một gã kỵ binh bên cạnh hắn đã bay lên từ lưng ngựa, thanh kiếm trong tay quét ra một luồng sáng, đầu Cách Nhĩ Mộc tức thì rơi xuống đất.

- Không!

Cách Nhĩ Trát gào lên một cách thê lương, ánh mắt vằn lên, liền muốn liều mạng với kẻ vừa giết em trai mình.Thân hình của tên vừa chém Cách Nhĩ Mộc vẽ ra trong không trung một đường cong mềm mại rồi rơi trở lại trên lưng ngựa, lạnh lùng liếc Cách Nhĩ Trát:

- Ngươi cũng muốn đi theo hắn sao?

- Vì sao ngươi phải giết đệ đệ của ta!

Cách Nhĩ Trát gầm lên điên cuồng. Đăng bởi: longnhi

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất