Thẩm Ngạo Băng đứng ở bên ngoài trên mặt hiện ra dáng vẻ vô cùng phức tạp, có căm hận, có khó khăn dường như còn mơ hồ có một tia hướng tới.
- Thôi!
Cuối cùng, Thẩm Ngạo Băng căm hận giậm chân một cái sau đó xoay người, trầm mặt vẫy lui những đệ tử Phi Tiên nghe tiếng chạy tới này, đi tới viện của mình.
Lúc này trên bầu trời có một con thần điểu ngũ quang thập sắc nhanh nhẹn bay tới, sau lưng con thần điểu kia còn có một thiếu nữ đang ngồi.
Trên người của thần điểu kia giống như đang bị thiêu đốt bởi một ngọn lửa tản ra khí thế ngập trời vô cùng uy nghiêm khiến ả gần như có cảm giác hít thở không thông.
- Chu… Chu Tước…
Thẩm Ngạo Băng trợn mắt há hốc mồm lầm bầm một câu, sau đó cả người sững sờ đứng đó.
Thậm chí quên cả chuyện Sở Mặc xông vào Phi Tiên, trong đầu cũng chỉ còn lại một ý nghĩ: Thần điểu Chu Tước làm sao lại tới Phi Tiên ta rồi?
Đại Công Kê đóng giả thành dáng vẻ của Chu Tước, lơ lửng khắp nơi ở trên trời, Hoàng Họa trên lưng nhẹ giọng nói:
- Nơi này chính là Phi Tiên sao?
- Vâng, xin hỏi ngài…
Thẩm Ngạo Băng nhìn thấy Hoàng Họa, thiếu nữ thanh thuần xinh đẹp lại tựa tiên tử này, trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác khẩn trương.
- Ngươi là người ở đâu tới?
Hoàng Họa thản nhiên hỏi.
- Ta, ta là trưởng môn của Phi Tiên.
Thiếu nữ mặc váy màu vàng tuy là giọng điệu mang tính chất vấn nhưng Thẩm Ngạo Băng lại cũng không hề tức giận.
Mặc kệ là ai, có thể được ngồi trên lưng của Chu Tước thì làm sao lại là người thường được.
- Vậy ngươi lại đây, đi theo chúng ta, có việc nói cho ngươi.
Hoàng Họa thản nhiên nói.
Thân hình của Đại Công Kê vèo một cái đã hóa thành một tia sáng ngũ sắc trực tiếp biến mất ở Phi Tiên.
Thẩm Ngạo Băng chỉ ngẩn ra nhìn công phu như thần, hào quang năm màu kia vậy mà biết mất ngay giữa đất trời.
Cho đến lúc này, Thẩm Ngạo Băng mới ý thức được mình dường như đã bỏ lỡ cái gì. Dường như… một cơ duyên to lớn như vậy đã bị ả ta bỏ lỡ mất rồi.
- Trời ơi… ta, ta đang nghĩ cái gì vậy? Vì sao ta lại không đuổi kịp chứ?
Trên mặt của Thẩm Ngạo băng hiện ra một vẻ vô cùng ảo não.
Ngay lập tức ả ta nhớ tới Sở Mặc, lập tức càng thêm phẫn nộ, cắn răng nói:
- Nếu ngươi không đột nhiên xuất hiện làm nhiễu loạn lòng ta, ta làm sao lại bỏ qua cơ duyên này được cơ chứ, tiểu súc sinh… ta nhất định phải…
Đúng lúc này, một thanh âm thản nhiên vang lên trong tai ả ta:
- Cơ duyên ngươi bỏ lỡ, vậy đi, đối xử tử tế với thiếu niên kia, có lẽ ngươi sẽ nhận được cơ duyên còn lớn hơn.
Thanh âm này chính là thanh âm của thiếu nữ mặc váy vàng kia.
Cơ thể của Thẩm Ngạo Băng run bắn, sau đó ánh mắt hiện ra vẻ không thể tin nổi.
Lúc này, nét mặt của ả ta vô cùng phức tạp.
Trong sân, Diệu Nhất Nương giúp Sở Mặc có vẻ mặt đờ đẫn ngồi trên ghế đá, vô cùng đau lòng nhìn Sở Mặc đã mấy năm không gặp lại.
- Nói cho tỷ biết đã xảy ra chuyện gì? Đệ đừng như vậy, tỷ tỷ sẽ đau lòng.
Diệu Nhất Nương dùng sức nắm tay của Sở Mặc, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống trên tay của Sở Mặc. Nhìn thấy Sở Mặc như vậy, nàng vô cùng đau lòng.
Nước mắt nóng bỏng dường như khiến Sở Mặc hồi lại hồn, hắn ngẩng đầu lên, nhìn Diệu Nhất Nương, khô khốc nói:
- Ngoại trừ tỷ tỷ ra, ở trên đời này người thân nhân bạn bè của ta đều mất hết rồi, ông nội không còn, Phù Phù cũng không còn, Mai Nhi tỷ… cũng không còn nữa!
- Phiêu Miểu Cung… cũng không còn, tỷ muội của tỷ cũng mất cả… không còn.
- Bọn họ... Đều chết hết rồi!
- Bây giờ trên đời này, tỷ là người thân duy nhất của ta.
Trên mặt của Sở Mặc vẫn không nhìn ra bất kỳ biểu hiện nào nhưng ánh mắt của hắn làm người ta phải đau lòng.
- Đệ, đệ nói cái gì? Điều này… điều này làm sao có thể?
Diệu Nhất Nương không thể tin nổi nhìn Sở Mặc:
- Đệ không phải đã lập nên Sở Quốc sao? Không phải đã đánh bại Đại Tề sao? Bây giờ ngay cả Đại Hạ cũng không dễ mà bước vào lãnh địa của Sở Quốc? Đệ không phải còn liên minh với Vương đình Thảo nguyên sao? Thế lực cường đại như thế làm sao có thể có người đủ năng lực xúc phạm tới bọn họ?
Diệu Nhất Nương quýnh lên, trực tiếp lộ ra bản thân mình những năm gần đây luôn chú ý tới chuyện của Sở Mặc.
Nhưng lúc này, Sở Mặc đối với mấy điều này hồn nhiên chưa phản ứng. Hai tay của hắn nắm lấy tóc mình, vô cùng thống khổ nói:
- Ta không biết, ta không biết vì sao… lại phát sinh ra chuyện như này.
Nói xong, Sở Mặc lại lẩm bẩm:
- Là ta hại bọn họ, đều là lỗi của ta! Ta đáng chết…
Lúc nói mình đáng chết, trên người của Sở Mặc tỏa ra hơi thở chết chóc cực mạnh, cả người nhìn qua cũng là sự trầm lặng đáng sợ.
- Thiếu gia, thiếu gia của ta, đệ đừng làm ta sợ, đệ còn có ta, còn có tỷ tỷ ta mà!
Diệu Nhất Nương nước mắt rơi như mưa, Hứa Phù Phù, Liễu Mai Nhi cũng là bạn bè tốt nhất của Diệu Nhất Nương nàng, không nghĩ tới lại gặp cảnh ngộ đau khổ như thế.
Cuối cùng làm sao vậy? Đã có chuyện gì xảy ra?
Diệu Nhất Nương rất muốn biết hết thảy đây là có chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn thấy dáng vẻ trái tim tan nát của Sở Mặc, một câu nàng cũng không hỏi ra miệng được.
- Được rồi được rồi, tỷ không hỏi gì nữa, đệ đã tới đây rồi thì không phải lo lắng gì nữa, cũng không cần suy nghĩ nhiều, tỷ tỷ sẽ ở cùng đệ, được không?
Nước mắt của Diệu Nhất Nương làm hai mắt mơ hồ. Nhìn ánh mắt của Sở Mặc, nàng cảm giác rằng tim mình cũng muốn vỡ nát.
Mấy ngày sau, Diệu Nhất Nương và Sở Mặc ngồi ở trên một tảng đá nhìn dãy núi ở nơi xa.
Lúc này tinh thần của Sở Mặc dường như tốt hơn nhiều so với mấy ngày trước, ít nhất trên người hắn cũng không còn khí tức chết chóc quấn quanh nữa.
- Cho nên, chuyện này thật sự là do ta mà ra….
Sở Mặc khàn khàn cổ họng, vẻ mặt thống khổ nói:
- Cho tới bây giờ ta đều không nghĩ tới rằng người Tiểu Vũ trêu chọc vào không ngờ lại là loại người này, ở trong Nhân giới này cũng có thể có được thần uy như thế…
Diệu Nhất Nương trầm mặc rất lâu. Chuyện đã phát triển đến mức độ này đã không thể dùng thị phi đúng sai để hình dung nữa.
Sở Mặc đã làm sai điều gì sao? Không hề!
Điều này thuần túy chỉ là tai bay vạ gió.
Người kia không biết tại sao lại biết Sở Mặc và Kỳ Tiêu Vũ từng tiếp xúc với nhau, không ngờ trực tiếp tìm được Nhân Giới nhưng không tìm được hắn nên gần như giết sạch những người quen biết với Sở Mặc.
Thù này quả thực sâu như biển!