Lý Trúc cười càng đắc ý hơn.
- Hừ, với cái thủ đoạn cỏn con như của ngươi thì chỉ có nằm mơ mới có tình huống như vậy.
Diệu Nhất Nương lạnh lùng nói
- Các ngươi không tin, giờ ta có thể mang các ngươi về xem. Lúc đó các ngươi sẽ biết cái gì là hoa trong gương, trăng dưới nước, sẽ biết Lý Trúc ta mới là nam nhân mạnh nhất. Chỉ có đi theo ta, mới có tương lai.
Lý Trúc nhìn chằm chằm vào thân hình quyến rũ của Diệu Nhất Nương, cười tà mị:
- Nếu các ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không coi các ngươi là vật liệu luyện đan ý chứ…
- Ngươi đi chết đi.
Diệu Nhất Nương quát lớn.
- Tam kiếm trảm quỷ mị! Không khí ngưng kết thành một thanh kiếm lớn, chém về phía Lý Trúc.
- Ngươi tu luyện còn chưa đến nơi đến chốn đâu. Mau bắt chúng lại cho ta.
Lý Trúc cũng hét lên.
Người bốn phía đều tỏa ra khí tức của võ giả Tiên Thiên, giống như một đám sói đói nhào đến chỗ Diệu Nhất Nương và Thẩm Tinh Tuyết.
Ánh mắt của chúng lạnh băng, gần như không có cảm xúc. Nhưng hành động vẫn rất tự nhiên, căn bản không khiến ta nghĩ đây đều là conrối của Lý Trúc.
Trong đám này có ba bốn cái nguyên là lão tổ của Thiên Ngoại. Lý Trúc dùng một năm, tráp áp vài lão tổ Thiên Ngoại chóng đối đánh lén gã, trừ bỏ phụ thân gã, toàn bộ đều bị luyện hóa thành con rối.
Ầm ầm!
Thẩm Tinh Tuyết ném ra dược đạn, khiến mấy con rối khong kịp chạy đều bị nổ tung, đầu rơi ra, thân bay ra ngoài mấy trăm trượng, cả người nát bấy, huyết nhục mơ hồ. Mặc dù bị trọng thương nhưng chúng cứ như không cảm thấy gì, tiếp tục đứng lên chiến đấu.
Đây là lần chạm trán thứ ba của Diệu Nhất Nương và Thẩm Tinh Tuyết với Lý Trúc trong năm nay.
Hai lần trước các nàng đều may mắn trốn thoát. Nhưng giờ Lý Trúc đã dày công chuẩn bị, tập hợp hơn một trăm con rối ở cảnh giới Tiên Thiên. Nhìn qua đã thấy Diệu Nhất Nương và Thẩm Tinh Tuyết lành ít dữ nhiều.
Trận chiến ngày càng gay cấn, không có bất cứ chiêu thức hoa mỹnào.
Diệu Nhất Nương và Thẩm Tinh Tuyết thà chết chứ không muốn bị bắt. Hai người đều biết tên kia là một đại ác ma, rơi vào tay y sẽ không có kết cục tốt.
Tung tích của Hoàng Họa, Hoa Tiểu Nha và những người khác cũng không rõ. Mọi người đã bị tách ra rất xa.
Đối đầu với kẻ địch mạnh mẽ cứng rắn như Lý Trúc, các nàng chỉ có thể trốn. Hôm nay bị phát hiện, không thể trốn tiếp được nữa. Hai người đều không hy vọng những người kia đến đây cứu viện, vì như thế chẳng khác nào cùng rơi vào chỗ chết.
Đúng lúc này, Lý Trúc vốn đang đứng bên cạnh xem diễn, cười tủm tỉm lại đột nhiêu kêu lên đau đớn, khóe miệng tràn ra tia máu, không thể tin sự việc như vậy đã xảy ra.
Thân mình gã lắc lư, chân thì lảo đảo, suýt nữa té nhào trên mặt đất.
Lý Trúc kinh hãi. Người khác không biết chứ gã là người rõ ràng nhất. Huyết sát trận gã bày ra đã bị người khác phá vỡ. Nói cách khác, đáng lẽ không có khả năng gã bị cắn trả chứ sao lại bị người ta kiểm soát toàn bộ thế này.
- Đây là thủ đoạn thượng thừa của Ma tộc. Dù Sở Mặc có hiểu biết chuyện ở thượng giới, có bản lĩnh thông thiên thì lúc này cảnh giới cùng lắm chỉ ở Tiên Thiên. Còn chưa trở thành tu sĩ sao hắn có thể phá vỡ trận pháp của ta cơ chứ?
Sắc mặt Lý Trúc vô cùng khó coi, gã không thể tin đây là sự thật. Diệu Nhất Nương nhìn Lý Trúc, nhẹ giọng nói với Thẩm Tinh Tuyết:
- Nhìn mặt gã hình như Sở Mặc đã ra ngoài, lại còn phá vỡ được thủ đoạn gã bày ra rồi thì phải.
Diệu Nhất Nương và Thẩm Tinh Tuyết đều lấy được truyền thừa cổ xưa ở Quy Khư nên có khả năng nhìn ra được chút manh mối.
Thẩm Tinh Tuyết gật đầu đồng ý:
- Tốt rồi, ta đếm đến ba, hai chúng ta cùng xông ra ngoài nhé.
Diệu Nhất Nương cũng gật đầu đáp lại. Phương thức công kích ngàycàng hung hiểm hơn. Người khác nhìn vào sẽ cảm thấy các nàng bí quá hóa liều.
- Một, hai, ba!
Thẩm Tinh Tuyết hét.
Sau đó, hai nàng đồng thời thi triển sát chiêu, thậm chí không để ý đến vết thương trên người, dốc toàn lực công kích để chạy ra ngoài.
- Trúc nhi…bọn họ muốn chạy kìa!
Lý Hoành đứng bên gào thét. Trong giây lát, Lý Trúc lấy lại tinh thần, quát lớn:
- Mau bắt lấy bọn chúng. Sinh tử bất luận!
Gã mong muốn bắt được các nàng để đoạt được truyền thừa, nhất là Diệu Nhất Nương. Những thủ đoạn công kích của nàng khiến Lý Trúc cực kỳ động tâm, thèm thuồng đỏ mắt.
Mục tiêu của gã không phải ở Nhân giới. Linh giới hay thậm chí là Tiên giới. Đích đến gã nhắm đến là Thiên giới. Phần truyền thừa Diệu Nhất Nương có được dù ở Thiên giới cũng là loại truyền thừa cao cấp nhất. Lý Trúc căn cứ vào kiến thức của Tư Không Lãng còn đoán được, truyền thừa của Diệu Nhất Nương và Thẩm Tinh Tuyết chắc hẳn phải là truyền thừa của Chí Tôn trong truyền thuyết.
Truyền thừa như vậy, ai mà ngại nhiều chứ. Dù không đến cấp độ đó, thêm một hai cái cũng chẳng nhiều nhặn gì.
Nhưng điều kiện tiên quyết là gã có thể có được toàn bộ phần truyền thừa. Lý Trúc là một kẻ lòng lang dạ sói, một khi phát hiện sự việc đã vượt tầm kiểm soát, gã thà phá hủy chứ không muốn để lại đường sống cho đối phương. Từ việc gã xuống tay với Nhất Kiếm và Phi Tiên năm trước, đến việc đem chính lão tổ Thiên Ngoại biến thành con rối có linh trí đã thể hiện rõ tâm tính của gã rồi.
Nghe mệnh lệnh của Lý Trúc, binh đoàn con rối có linh tính nháy mắt bùng nổ, không hề cố kỵ công kích hai nàng.
Trên người các nàng nháy mắt có thêm nhiều vết thương nhìn rất kinh khủng. Nhưng lúc này, Diệu Nhất Nương và Thẩm Tinh Tuyết đã thoát khỏi vòng vây, chạy ra xa. Phương hướng chạy trốn lại ngược với hướng về Quy Khư ác nàng không biết trạng thái hiện giờ của Sở Mặc. Nhưng một năm qua, các nàng đã biết thủ đoạn và thế lực của Lý Trúc. Bởi vậy, hai người đều không muốn mang đến tai ương cho Sở Mặc.
Điều này lại khiến Lý Trúc vô cùng cao hứng. Huyết sát trận bị phá đã khiến gã thiếu tự tin, phải nhìn lại thực lực của Sở Mặc. Có lẽ, Sở Mặc cũng thu được truyền thừa nào đó ở Quy Khư.
Nhìn phương hướng Diệu Nhất Nương và Thẩm Tinh Tuyết chạy trốn, Lý Trúc cười.
- Càng tốt…mau đuổi theo cho ta! Các ngươi nhớ kỹ, nếu có thểthì bắt sống…nếu không, giết không tha!
Lý Trúc phân phó đám con rối.
Đám con rối ầm ầm đồng ý, sau đó đuổi theo Diệu Nhất Nương và Thẩm Tinh Tuyết.
Con rối hôm nay đã khác hẳn so với con rối của một năm về trước. Bọn chúng không đần độn giống lúc trước, người đứng ở cạnh thương lượng chạy trốn lại còn thờ ơ không biết gì.
Nếu ngày đó Sở Hàn và Tần Hiểu đối mặt với đám con rối này, dù Sở Hàn có nắm giữ thủ đoạn bảo vệ tính mạng của đại nhân kia cũngchưa chắc đã có cơ hội mà sử dụng.