Tất cả những suy nghĩ và ý tưởng trong đầu Triệu Phàm…. Toàn bộchỉ diễn ra trong phút chốc, chỉ trong một ánh đao của Sở Mặc.
Ngay cả một âm thanh, y cũng không có cơ hội phát ra.
Ánh đao biến mất.
Tất cả đều trở thành khoảng không!
Tất cả mọi thứ, đều chỉ như một giấc mộng ảo huyền!
Triệu Phàm ngơ ngác đứng ở đó, trên mặt vẻ dữ tợn, còn sót lại. Trong vẻ mặt và ánh mắt, cũng rất nhanh mà tiêu tan.Nhưng tròng mắt của y, lại gắt gao nhìn thẳng vào Sở Mặc.
Dường như cho đến lúc này, y cũng đều không thể tin được, chính bản thân y đường đường là một nội môn đệ tử của Trường Sinh Thiên, nhưng lại có thể chết ở địa phương như thế này, chết trên tay của thiếu niên giống như một con kiến ở trong mắt y.
Gò má trên mặt y, hơi hơi run rẩy giật mình, môi khẽ nhếch, giống như muốn nói điều gì đó.
Một vết máu, từ trên mi tâm của y hướng xuống phía dưới, máu tươi bắt đầu chậm rãi chảy ra. Rất nhanh, một tia máu rõ rệt chảy dài xuốngtheo gương mặt của y.
Liên tục kéo dài xuống mũi y, miệng, cổ….
Ngón tay của Triệu Phàm giật giật nhẹ nhàng, muốn nâng lên chỉ về hướng Sở Mặc. Động tác này, làm cho thân thể của y…. Giống một cây gậy trúc bị chẻ ra.
- Ba!!!
Chia làm hai nửa, hướng về hai phía khác nhau mà ngả xuống.
Một đao!Chỉ dùng một đao!
Sở Mặc cũng chỉ cần một đao kia!
Nhưng chính là một đao đó, làm cho một gã nội môn đệ tử của Trường Sinh Thiên trực tiếp bị chém thành hai khúc!
Sở Mặc đột nhiên cảm giác hai chân của hắn có chút nhũn ra, hắn dùng đao chống đấy, nữa quỳ ở nơi đó, thở một cách hào hển.
Tuy rằng chỉ có một đao, nhưng gần như hao hết tất cả nguyên lực và toàn bộ tinh lực trong cơ thể hắn.Đối thủ Triệu Phàm này, tuy rằng từ sức lực chiến đấu, không khác biệt lắm so với nguyên thú bậc bốn Xích Mục Hàn Băng Mãng, nhưng đối phó với y khó khăn hơn xa đối phó với Xích Mục Hàn Băng Mãng!
Bởi vì y là người!
Là một người có chỉ số thông minh rất cao mà lại còn âm hiểm giả dối!
Vào lúc Sở Mặc tính kế y, đồng thời không phải là y cũng đang tính kế lại hắn sao?Triệu Phàm trời sinh tính tình đa nghi, khi làm việc chú ý cẩn thận, nếu như thấy tình thế không ổn, y có thể lẩn trốn nhanh nhất so với bất kỳ người nào khác.
Đối mặt với nguy cơ có thể phát sinh, y có thể không chút lựa chọn mà sử dụng Ẩn Thân Phù có giá trị nhất trên người mình, đây chính là ví dụ tốt nhất.
Ưu thế duy nhất của Sở Mặc, chính là bản thân Triệu Phàm cũng không cách nào biết được thực lực chân chính của hắn.
Nói cách khác, muốn giết y, không phải nghĩ là có thể dễ dàng làmđược như vậy!
Chiến đấu thực tế, giúp cho thiếu niên này có thêm một bài học nữa.
Sở Mặc hiểu được một đạo lý: Tự tin vào bản thân mình là không có gì sai, nhưng vĩnh viễn cũng không được quên, đối thủ cũng có thể có suy nghĩ như vậy!
- Vào lúc ngươi đang ở đây tính kế người khác, thì đồng thời người khác cũng có khả năng đang tính kế ngươi!
- Muốn không bị tính kế, thì khi ở trước mặt người khác vĩnh viễnchỉ có thể là kế giả vờ!
- Hoặc là, chính là có thể có được thực lực mạnh hơn rất nhiều lần so với người khác!
- Như vậy, cho dù có người muốn tính kế ta, nhưng thực lực của ta mạnh, y tính kế, cũng bất quá chỉ là một con côn trùng bò trên người, chỉ cần một đầu ngón tay…. Là có thể bắn bay!
Khí tức của Sở Mặc, rốt cục cũng đều tức lại được một ít, hắn chậm rãi đứng lên, đi về hướng Triệu Phàm.Hắn chuẩn bị đem Triệu Phàm chôn cất ngay tại chổ này.
Tuy nhiên vào lúc di chuyển đến bên thân thể Triệu Phàm, từ trên người y rơi ra một túi tiền, bên trong có tiếng vang lách cách rung động.
Sở Mặc tùy tiện nhặt lên, phát hiện bên trong có hơn mười khối nguyên thạch, mỗi một khối đều không khác gì khối nguyên thạch mà Đông Phương Bạch cho hắn. Còn có vài miếng dược liệu vô cùng tốt, đều là những loại có giá trị rất cao trong thế tục.
Miếng ngọc trên người cũng không có phản ứng nhiều lắm, Sở Mặc không kìm được mà bĩu môi, nói thầm một câu:
- Thật đúng là soi mói mà! Ngươi không cần những thứ này đúng không? Vừa đúng thuộc về ta!
Những nguyên thạch này, đối với Sở Mặc bây giờ mà nói, đều là đồ tốt. Mỗi một khối, đều có thể làm cho nguyên lực trong người Sở Mặc khôi phục hoàn toàn vài chục lần!
Sau đó, Sở Mặc đào một cái hố thật to ở đó, đem thi thể của Triệu Phàm, vùi thật sâu vào, rồi phủ một ít cây lá lên phía trên. Nếu không phải chú ý vô cùng cẩn thận, thì gần như không thể nhìn ra được.
- Chính ngươi cũng đã nói, nơi này phong thủy không tệ, ngươi yêntâm mà an nghỉ ở đây đi. Ngươi cũng không cần gấp, sau này cũng sẽ có rất nhiều đồng môn của ngươi cùng xuống dưới với ngươi!
Sau khi nói xong, Sở Mặc xoay người không một chút do dự mà rời khỏi cánh rừng rậm này.
Đến hiện tại, Sở Mặc vẫn còn chưa có thể thích ứng hoàn toàn kiểu cuộc sống tàn sát khốc liệt trên giang hồ này. Nhưng không có biện pháp nào khác, cho dù không thể nào quen được nhưng cũng phải học cách mà thích ứng.
Bởi vì đây, chính là giang hồ!Một khi bước vào, lại muốn rời khỏi thì hầu như là không thể nào.
Kỳ Tiêu Vũ vẫn không có xuất hiện, tuy rằng trong lòng Sở Mặc lo lắng cho nàng, nàng chắc hẳn là đã tìm được nơi ẩn nấp rồi.
Lúc này, sắc trời dần dần tối lại rồi.
Ở phía chân trời Phương Đông xa xôi, một vầng trăng tròn bắt đầu ló dạng. Cố gắng hướng lên cao.
Rất nhanh, vầng trăng tròn đã lên tới bầu trời thật cao.Ánh trăng sáng tỏ xuyên thấu qua rừng cây rậm rạp, chiếu khắp khu rừng, ánh sáng loang lổ và tịch mịch.
Sở Mặc hơi nhắm hai mắt lại, trong tay nắm một khối nguyên thạch, vận chuyển tâm pháp Thiên Ý Ngã Ý, nguyên lực trong cơ thể bắt đầu nhanh chóng hồi phục.
Nguyên thạch quả nhiên là đồ tốt, ngưng tụ nguyên khí tinh hoa trong đất trời, thông qua việc hấp thụ lực lượng trên nguyên thạch, nếu so với tốc độ tu luyện bình thường của Sở Mặc thì nhanh gấp năm lần!
- Chẳng trách những đại môn phái này, tất cả đều lại xem trọng nhưthế đối với những tài nguyên như nguyên thạch này, dùng nguyên thạch để tu luyện… Hoàn toàn bất đồng!
- Nếu là ta có thể có được đầy đủ nguyên thạch, phối hợp tu luyện cùng với Thiên Ý Ngã Ý, vậy thì tốc độ nâng cao thực lực của ta…. Chẳng phải là tốc độ khiến người ta phải kinh ngạc sao?
Một bên Sở Mặc khôi phục nguyên lực trong cơ thể, một bên ở trong lòng ảo tưởng.
Rất nhanh, nguyên lực trong thân thể của hắn khôi phục lại trạng thái tốt nhất, lúc này cách nơi của hắn không xa truyền đến một loạt tiếngbước chân rất nhỏ, đồng thời truyền đến tiếng của Kỳ Tiêu Vũ:
- Làm sao ngươi còn ở nơi này?