Nhưng trong chốc lát, Gia Cát Lãng liền phát hiện y sai rồi, sai hoàn toàn luôn.Trên con đường phía trước, bắt đầu xuất hiện số lượng lớn sinh vật biết bay, từng đôi mắt đều toát ra sát ý lạnh như băng, phi về hướng chiếc xe đồng của y.
Chỉ chớp mắt liền thay nhau tấn công chiếc xe đồng của y một cách mãnh liệt!
- Mẹ kiếp!
Vị thanh niên tài năng kiêu ngạo nhất trên Thiên giới này không nhịn nổi phải văng tục một câu, sau đó khống chế xe ngựa, định cố phóng vượt qua.Đáng tiếc là, những sinh vật này không phải con ưng lớn mà y gặp khi mới tiến vào thế giới Ngũ Hành Chi Kim, cảnh giới của bọn chúng cao hơn con ưng kia nhiều lắm!
Rầm!
Một âm thanh trầm đục vang lên, chiếc xe ngựa đồng liền bị một giống chim khổng lồ dùng cánh đập bay ra ngoài.
Một con giao long một sừng cực kỳ to bay lượn vòng lên từ mặt đất, dài chừng hơn vạn trượng, ngoác cái mồm to ra định nuốt chửng nguyên chiếc xe.- A!
Gia Cát Lãng gào lên một tiếng trời long đất lở, thiên tinh thạch trong tay ào ào tuôn ra như nước chảy.
Ầm!
Tức thì chiếc xe ngựa bằng đồng bùng nổ một vầng sáng chói lòa, vùng vẫy thoát ra khỏi miệng giao long.
Toàn bộ chiếc xe đều cực kỳ thảm hại, chiếc xe tinh xảo đó như sắp rời ra từng mảnh vậy, méo mất hình dạng ban đầu, trên mình con ngựa kéo xe cũng loang lổ vết thương, miệng vết thương còn chảy ra chấtlỏng màu đồng.
Trái tim Gia Cát Lãng đều sắp rỉ máu rồi, chiếc xe ngựa này tuy chỉ là một pháp khí Chân Tiên, nhưng trong toàn bộ Thiên giới cũng coi như hiếm có khó tìm. Bị hỏng thành như vậy, nếu muốn sửa thì phí tổn khiến ngay cả Gia Cát Lãng cũng phải xót ruột.
- Súc sinh, một ngày nào đó, nhất định ta sẽ giết sạch bọn bây!
Gia Cát Lãng gầm lên giận dữ.
Tung ra rất nhiều pháp khí thuộc loại hình tấn công, trong không trung lập tức tuôn ra những âm thanh gầm rú liên tiếp.Như mưa giông chớp giật.
Lúc này, Sở Mặc đã bước ra bước thứ sáu.
Mặc cho uy áp ngập trời đã ép cho hắn sắp không thở nổi, nhưng thân thể hắn lại vẫn lành lặn vẹn nguyên!
Không bị thương hại bất cứ chỗ nào!
Chỉ cần thêm một bước nữa, là Sở Mặc có thể đến bên cạnh quan tài đá cổ xưa này.Phù!
Sở Mặc thở phào một hơi, ánh mắt lộ ra vẻ quyết tâm.
Tuy chỉ gần trong gang tấc, nhưng loại uy áp truyền tới từ quan tài đá cũng đủ khiến Sở Mặc cả thấy cơ thể mình sắp bị bóp nát.
Nhưng bước cuối cùng này, nhất định phải bước ra được!
Con đường Ngũ Hành Đạo Cơ, đã được Giới Linh giúp đỡ, có được điều kiện tốt hơn người khác cả ngàn vạn lần. Nếu ngay cả cửa ải trước mắt này cũng không tự mình vượt qua được, thì hắn dựa vào đâu... mà đitiếp con đường này?
- Cho nên... bước thứ bảy!
Sở Mặc gầm lên một tiếng, mái tóc đen dài mượt như thác nước bị luồng uy áp này thổi bay tứ tung, khí huyết trên người cũng bắt đầu bùng nổ, cuối cùng dòng máu màu vàng ánh tím cũng lộ ra trong cơ thể hắn.
Bốp ~!
Sở Mặc bước ra bước cuối cùng, bàn tay vỗ mạnh lên nắp quan tài cổ xưa này.Trong chớp mắt, toàn bộ thế giới thu nhỏ gió mây vần vũ, vạn vật khuất phục.
Trong nháy mắt này, những sinh linh đang giằng co với Gia Cát Lãng đều quay cổ chạy bán sống bán chết, những con thú đang dạo chơi trên mặt đất cũng nằm rúm ró một chỗ, run lên như cầy sấy, không khác nào một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên nữa!
- Đầu rồng... ngóc lên?
Gia Cát Lãng đang ở bên trong cỗ xe đồng rách nát vô cùng ngạc nhiên, miệng run rẩy, thừa dịp các sinh linh khác còn đang nháo nhác chạy trốn tán loạn, liền bay điên cuồng về phía bên đó. Lúc này, không một sinh linh nào lại đi ra chặn đường y cả.Bàn tay Sở Mặc vừa mới chạm vào nắp quan tài, không ngờ nắp quan tài lại tự động dịch chuyển để lộ ra một khe hở!
Một luồng sáng chói lòa kỳ vỹ lóe ra từ trong cỗ quan tài.
Sau đó, toàn thân Sở Mặc liền bị hút vào trong bởi một lực hút vô hình khủng khiếp.
Sau đó...
Kẽo kẹt!Nắp quan tài tự mình khép lại.
Sở Mặc cảm thấy cảnh vật trước mắt vụt biến đổi, bản thân hiện giờ đang ở trong một thế giới mà nơi nơi chốn chốn đều được tạo nên từ vàng ròng!
Ánh vàng rực rỡ, chói mắt vô cùng.
- Đây... Đây là đâu?
Sở Mặc đứng chết trân nhìn cảnh tượng trước mắt.
Hắn còn nhớ rõ, bàn tay mình đặt lên nắp của quan tài đá, sau đóhình như quan tài mở ra, ánh sáng và lực hút không thể chống cự đem hắn lôi vào thế giới này.
- Chẳng lẽ, đây là bên trong quan tài đá? Trong này, vậy mà lại có... một thế giới khác?
Sở Mặc vô cùng kinh ngạc, đến giờ hắn rốt cuộc cũng hiểu vì sao bất kể là Tị Họa hoặc thuật Phong Thủy cũng không thể tính ra bên trong này có nguy hiểm hay không rồi.
Hóa ra quan tài đá này, chỉ là một cánh cửa mà thôi!
Muốn bước qua cánh cửa này nhất định phải chịu được uy áp khổnglồ tản ra từ quan tài đá. Nếu không, còn chưa đủ cả tư cách vào cửa nữa!
Chỉ là... thế giới trước mắt thực sự đã vượt qua khỏi toàn bộ nhận tri của Sở Mặc rồi. Tất cả mọi thứ đều đang tỏa ra ánh vàng lấp lánh.
Đất dưới chân, bằng vàng; rặng núi phía xa, bằng vàng; con sông lớn kia... cũng bằng vàng!
Cây là cây vàng, hoa là hoa vàng, cỏ là cỏ vàng!
Thậm chí Sở Mặc còn thấy một con thú nhỏ thoáng chạy vụt qua phía trước... cũng bằng vàng!Tuy nói, vàng chỉ được coi là có giá trị cực cao nếu ở trong nhân gian, được người ta sử dụng như tiền, nhưng trong giới tu luyện, thật ra vàng cũng là một nguyên liệu rèn không thể thiếu.
Trữ lượng vàng lớn như vậy, sợ rằng ngay cả thế giới rộng lớn bên ngoài cũng không có?
Sở Mặc thầm nghĩ, bước chân vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Thuật Phong Thủy đã không thể tính toán ra điều gì ở đây nữa rồi. Thương Khung Thần Giám cũng bị vô hiệu hóa, lúc này, tất cả Sở Mặc phải dựa vào chính bản thân mình.Ở đây không có gió, vạn vật đều im lìm không một âm thanh tiếng động. Nếu không phải vừa rồi chính mắt Sở Mặc nhìn thấy con thú nhỏ vừa chạy vụt qua và dòng sông vàng đang lững lờ trôi bên đó, suýt chút nữa hắn đã cho rằng nơi đây chỉ là một cõi hư ảo mà thôi.
Vụt!
Một mũi tên vàng không biết từ đâu bay tới nhắm ngay giữa trán Sở Mặc.
Tốc độ của mũi tên đó cũng không nhanh, nhưng lại mang đến cho Sở Mặc cảm giác hết hồn hết vía. Như thể... bản thân rất khó mà nétránh mũi tên này vậy!
Quả nhiên, mặc cho Sở Mặc có né tránh thế nào, mũi tên kia như là đã khóa chặt lấy hắn, đuổi theo hắn sát gót không tha.
Khi đến sát ngay trước mắt, Sở Mặc hét lên một tiếng, giơ Thí Thiên trong tay lên chặn ngang trán của bản thân, tiến hành đón đỡ. Muốn chém... là việc không thể nào!