- Thế giới thần bí ư?
Hồng Cường và Hồng Thiên Lam có cảm giác mình đang nghe một truyền thuyết.
Triệu lão lắc đầu:
- Tu sĩ chúng ta không thể do thám, cũng không hiểu biết thế giới kia. Nhưng huyết mạch càng mạnh, thì tu vi tăng càng nhanh. Trong trường hợp cùng cảnh giới, huyết mạch mạnh vĩnh viễn chiếm thượng phong.Triệu lão nói xong, sắc mặt càng nghiêm túc hơn:
- Người trẻ tuổi kia không phải vô ý mà nhắc đến huyết mạch đâu, hắn đang dò xét.
- Thăm dò á?
Hồng Cường nhíu mày.
- Đúng vậy, hắn muốn thử xem chúng ta có tư cách trở thành địch nhân hay bằng hữu của hắn không.
Triệu lão chắc chắn.
- Khoa trương như vậy sao?Hồng Cường và Hồng Thiên Lam đều không tin được.
Triệu lão nói:
- Hắn có thể dùng một tay, trực tiếp đỡ công kích thuật pháp của Hồng Nhạc chứng tỏ thể chất của hắn rất mạnh, đã tương đương với thân thể bất hủy rồi. Sau đó, hắn lại nói về huyết mạch. Đến đây, đã có thể thấy được thân phận của hắn… Nhưng chúng ta còn chưa có tư cách để biết thân phận thật sự của hắn.
- Trời đất…
Hồng Thiên Lam xúc động, trong lòng thậm chí còn thấy vinh quang vô cùng…Không ngờ Hồng Thiên Lam ta còn có thể nói chuyện vui vẻ với một thiên chi kiêu tử như vậy.
Đầu óc của Hồng Cường hơi hỗn loạn, lẩm bẩm:
- Một thiên tài như vậy đến chỗ chúng ta làm gì nhỉ?
Triệu lão thở dài:
- Có lẽ tin tức về di tích…đã bị lộ rồi.
Vừa nói đến di tích, sắc mặt Hồng Cường nghiêm túc luôn:
- Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?Triệu lão cười thần bí:
- Thời điểm này không chỉ mình chúng ta sốt ruột. Chúng ta không trêu được người này nhưng vấn đề là không phải ai cũng phỏng đoán được thân phận của hắn đâu.
Ánh mắt Hồng Cường sáng lên, vẻ mặt khẩn trương lần đầu tiên có thể tươi cười. Y hưng phấn nói:
- Đúng rồi. Cẩm Tú thành còn có đầu sói và con hổ kia mà nhỉ.
Triệu lão khẽ mỉm cười:
- Đúng vậy!…
Thành tây của Cẩm Tú thành
Kim gia
Một lão già khoảng năm mươi tuổi đang ngồi ở chủ vị, rũ mi mắt, chuyên chú thưởng trà.
Phía dưới có một nữ tử xinh đẹp đang đứng. Mới đầu nàng còn có thể điềm tĩnh, mỉm cười đứng đợiNhưng sau một thời gian, nữ tử bắt đầu thấy bất an. Mặc dù sinh ra ở một trấn nhỏ, nhưng từ lúc bé nàng đã được dạy phải có lễ phép, phải có tu dưỡng, không nên thất lễ trước mặt người khác, không được phép thất nghi.
Thật ra với người ở cảnh giới Tiên Thiên như nàng, đừng nói chỉ đứng một lúc, đứng mấy ngày mấy đêm cũng chẳng có việc gì.
Nhưng khí tràng của lão già đối diện kia vô hình toát ra thật sự quá kinh người. Từ khí thế này, nữ tử có thể cảm giác được, chỉ cần một ý niệm, đối phương cũng có thể giết nàng vô số lần.Cô gái này chính là Phương Lan. Lão già năm mươi tuổi kia chính là gia chủ của Kim gia, Kim Đông Nam.
Đây là một cái tên vang vọng toàn bộ Cẩm Tú thành. Đại đa số mọi người kính sợ, vì người này chính là gia chủ của Kim gia trong Cẩm Tú thành. Nhưng những người khác hoặc tu sĩ biết chuyện, đều thật sự biết chỗ đáng sợ của cái tên này.
Kim Đông Nam là một tu sĩ Kim Đan kỳ.
Nếu không, sao một đại tộc như Hồng gia lại kiêng kị Kim gia. Nhìn thực lực bên ngoài, có thể thấy Kim gia có thể đè ép Hồng gia một bậc.Mặc dù Hồng gia có Triệu tiên sinh là Kim Đan cao thủ trấn giữ, nhưng dù sao chăng nữa, Triệu tiên sinh cũng không mang họ Hồng.
Nhưng Kim Đông Nam chính là người Kim gia. Một gia tộc có thể nuôi dưỡng một cao thủ Kim Đan kỳ sao có thể thiếu tự tin chứ.
Phương Lan biết lão già này đang ra uy phủ đầu. Mặc dù Kim Thiết Cương cho nàng cơ hội ‘tình cờ’ gặp mặt gia chủ Kim Đông Nam trước khi gặp Kim Minh, nhưng nàng cũng sợ không có cơ hội nói chuyện. Vì thế, khi vừa gặp, Phương Lan đã quỳ xuống dập đầu với Kim Đông Nam trước mặt mọi người.Nhân lúc Kim Đông Nam còn đang ngạc nhiên, Phương Lan nói thẳng.
- Ta không muốn gả cho Kim Minh.
Mặc dù những người ở đây đều là tâm phúc của Kim gia, không sợ đám người này sẽ ra ngoài nói huyên thuyên, nhưng cũng sẽ khiến ít nhiều lời bị truyền ra.
Kim gia là gia tộc loại nào, mà Kim Minh lại có thân phận gì chứ?
Nói không ngoa, theo địa vị, Kim gia tương đương với một gia tộcchư hầu, Vương gia trong nhân gian. Như vậy, Kim Minh là một con trai của Vương gia, một vương tử chân chính.
Hiện giờ lại có một cô nương xinh đẹp không biết từ đâu chạy ra, vọt tới trước mặt gia chủ Kim gia lớn tiếng nói ta không muốn gả cho con của ngươi.
Dù cô nương này có ủy khuất thế nào đi nữa đối với Kim Đông Nam, chuyện này cũng làm y bị mất mặt.
Một nhân vật sắp thành tinh như lão, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tâm tư của Kim Thiết Cương. Sau khi trừng mắt nhìn Kim ThiếtCương một cái mới sai người đưa Phương Lan đến chỗ mình. Nên mới có tình cảnh như hiện tại.
Đứng một chút, Phương Lan đã tỉnh táo trở lại. Nàng biết mình đã gây ra họa. Nhưng họa này nói lớn thì là lớn, mà nói nhỏ thì là nhỏ, tất cả đều phụ thuộc vào tâm tình của gia chủ Kim gia, hoàn toàn không liên quan đến tính tình của Kim Đông Nam.
Dù lòng dạ có dày rộng đến đâu thì cũng vẫn muốn ra oai phủ đầu một chút. Nếu không, người khác lại tưởng gia chủ đại gia tộc rất dễ nói chuyện.
Phương Lan vẫn chịu đựng, đợi gia chủ Kim gia mở miệng. Ban đầu chỉ là cố gắng không nói, nhưng giờ là không dám mở miệng rồi.Rốt cục Kim Đông Nam cũng bỏ chén trà xuống, ngẩng đầu nhìn Phương Lan. Chẳng biết tại sao, thân thể Phương Lan liền run rẩy.
Ánh mắt của Kim Đông Nam rất bình tĩnh, không nhìn được cảm xúc hiện tại thế nào. Phương Lan lại bị cái nhìn này làm cho toàn thân lạnh băng.
- Không tồi!
Cuối cùng Kim Đông Nam cũng mở miệng.
Thanh âm của Kim Đông Nam rất bình thản, cứ như một lão bá bình thường, dường như có chút hợp ý nhưng lại rất uy nghiêm. Phương Lancúi đầu, không dám đối diện với Kim Đông Nam.
Lúc trước, nàng cũng nghe nói gia chủ Kim gia Kim Đông Nam là một đại nhân vật khó lường, hơn nữa còn là một đại tu sĩ ở Kim Đan Kỳ. Nhưng người trẻ tuổi mà, bao giờ cũng có chút điên cuồng. Phương Lan cảm thấy Kim Đan tu sĩ cũng không là gì, một ngày nào đó, nàng cũng có thể tu luyện đến Kim Đan, thậm chí là Nguyên Anh.
Nhưng đến lúc gặp, Phương Lan mới hiểu mình quá ngây thơ. Phóng nhãn toàn bộ Linh giới, Kim Đan kỳ tu sĩ cũng là một nhân vật. Mà chính mình là gì chứ, còn chưa vào Trúc Cơ, chỉ là một nữ nhi phú hộ ở trấn nhỏ mà thôi. Ngoại trừ gương mặt này, Phương Lan đột nhiên cảmthấy mình chẳng có lợi thế gì cả.
Kim Đông Nam nói nàng không tệ, lại khiến cho Phương Lan kinh sợ. Nàng không rõ, mình không tệ ở chỗ nào…