Chương 21: Đệ tử danh môn
Hồng Xuyên cũng ngây người, mất một lúc lâu mới nói:
- Hình như cũng chỉ có thể giải thích như thế mới hợp lý thôi. Nói như vậy thì Lục huynh, ngươi đã ở thôn này lâu như vậy, có từng nghe truyền thuyết về quái ngư trên Long Hồ kia không?
Lục Trần chỉ lắc đầu nói:
- Nơi này đúng thật là không có. Trừ cái tên Long Hồ, Long Đàm nghe có chút khí phái ra, bao năm qua thật sự không có động tĩnh nào, giống như vùng nước chết, cho tới bây giờ chưa ai từng thấy … Quái ngư.
Không biết tại sao, khi hắn nói tới hai chữ cuối, đột nhiên dừng lại một chút.
Hồng Xuyên lại không chú ý tới, chỉ thở dài, sau đó vẫn mang vài phần hi vọng, nói:
- Cho dù là thế nào thì lần này thật sự phải cảm tạ Lục huynh rồi. Nếu không tiểu đệ đã chết ở nơi này rồi mà không hay biết. Thật sự là oan uổng.
Lục Trần nở nụ cười nói:
- Chẳng qua chỉ là việc nhỏ như nhấc tay mà thôi, Hồng huynh đệ cũng không nên để trong lòng. Được rồi, tiếp đó ngươi có tính toán gì hay không? Có muốn tiếp tục đi Long Hồ tìm tòi tới cuối cùng hay không?
Hồng Xuyên trầm ngâm trong chốc lát, lắc đầu nói:
- Cá lớn trong Long Hồn nọ rất lak, với đạo hạnh bây giờ chỉ sợ còn chưa hàng phục được nó, tạm thời không đi trêu chọc. Nếu ngày sau còn có cơ duyên, đợi ta về núi sẽ mời mấy vị sư huynh đồng môn pháp lực cao cường tới đây, hiển nhiên có thể dò xét rõ ràng tới cuối cùng.
Lục Trần gật đầu nói:
- Như vậy cũng tốt.
Hồng Xuyên xuống giường, thử đi lại trong phòng vài bước, sau đó giãn gân cốt. Lục Trần nhìn động tác của hắn, hỏi:
- Thương tích thế nào?
Hồng Xuyên nói:
- Chắc không có gì đáng ngại, chỉ là bị khí huyết xáo trộn, xem ra phải nghỉ ngơi một ngày đại khái mới có thể khỏi hẳn.
Lục Trần cười nói:
- Như thế là tốt nhất. Như vậy, dù sao ngươi cũng ngủ ở đây một đêm rồi, cứ ở lại luôn hôm nay đi. Chờ tới sáng sớm ngày mai, ta và ngươi cùng nhau đi lên chỗ vách núi kia, làm xong chuyện của ngươi, cũng miễn cho ngươi chẳng may không tìm được đường nhỏ mà phải vất vả.
Hồng Xuyên mừng rỡ, thậm chí khuôn mặt cũng hơi đỏ lên, vui mừng ngạc nhiên nói:
- Lục huynh, nói có thật không? Ta, ta…
Lục Trần cười nói:
- Chẳng qua chỉ là dẫn đường mà thôi, không có gì cả. Mọi người giúp đỡ nhau chút thôi mà.
Hồng Xuyên cúi người, sắc mặt thành khẩn nhìn Lục Trần:
- Lục huynh thật là người tốt bụng, tại hạ cảm kích vô cùng.
Đệ tử môn hạ Côn Luân phái nổi tiếng có giáo dục, Hồng Xuyên chịu ân đức như vậy của Lục Trần, nhất thời lòng tràn đầy cảm giác biết ơn, nói lời cảm ơn xong, còn nhất định phải tặng chút đồ để biểu đạt ý tạ ơn.
Lục Trần cười từ chối, miệng chỉ nói đây là việc nhỏ. Hồng Xuyên lại nghiêm túc chăm chú, sau đó từ miệng gã, Lục Trần mới biết đệ tử danh môn này hỏi thăm, tới Thanh Thủy đường thôn rồi, không ngờ trước Lục Trần không ai thèm để ý tới gã, ai cũng đều có vẻ chán ghét và phòng bị, sợ hãi tránh xa, hầu như không ai có ý nói chuyện với gã.
Lục Trần nghe xong cũng cảm thấy ngạc nhiên, sau đó suy nghĩ một chút rồi nói:
- À…. Hồng huynh đệ, có thể là bọn họ nghĩ ngươi cũng tới đây đoạt vận may. Ngươi biết rất nhiều người nơi này khổ sở cả đời cũng chỉ vì một lần cơ hội kia. Người khác tới dù bọn họ không biết nhưng cuối cùng cũng có thể cướp đi chút cơ hội của bọn họ…
Hồng Xuyên trợn mắt há hốc mồm, nói:
- Thật sự vì thế hay sao?
Lục Trần cũng cười khổ nói:
- Ngoài lý do này ta không nghĩ ra được duyên cớ nào khác. Chẳng qua hình như thường ngày bọn họ cũng không như vậy đâu. À, đúng rồi!
Đột nhiên trước mắt hắn sáng ngời, đánh giá Hồng Xuyên một chút nói:
- Hẳn ngươi mang trường kiếm, nhìn như tán tu, so với phàm nhân chúng ta mạnh hơn rất nhiều. Nếu Thiên Thu môn lại đây nhìn thấy hiển nhiên sẽ ưu tiên lựa chọn nhân vật có chút căn cơ như ngươi, cho nên những người đó mới không muốn nói chuyện với ngươi.
Lúc này Hồng Xuyên mới tỉnh ngộ, nhất thời không nói gì. Chẳng qua nếu so sánh như vậy, hắn lại càng cảm kích Lục Trần sâu hơn. Kết quả là lại những lời cám ơn luôn miệng, khiến cho Lục Trần suýt nữa không chịu nổi.
Mãi tới cuối cùng, Hồng Xuyên vẫn lại nhắc tới chuyện tặng đồ tạ ơn.
Lục Trần lại từ chối, chẳng qua lần này sự từ chối không lớn lắm. Ai ngờ sau đó đột nhiên xảy ra một chuyện cực kỳ xấu hổ. Chỉ một giây trước Hồng Xuyên còn liên tục nói nhất định để Lục Trần không khách sáo, phải nhận lễ vật của mình, đột nhiên phát hiện ra ngoài thanh trường kiếm buộc sau người ra, tài vật mang theo người mình đều không thấy đâu nữa….
Vào một khắc đó, trong nhà cỏ, hai người trợn mắt nhìn nhau, rất lâu không nói gì, lại không biết phải mở lời thế nào.
Một lúc sau, Lục Trần cười khan một tiếng nói:
- Có lẽ là rơi hết xuống nước từ tối qua rồi. Không biết Hồng huynh đệ có vật gì cực kỳ quý trọng cần lấy lại không?
Lúc này mặt Hồng Xuyên đã đỏ tới mức biến thành tím, hình như xấu hổ tới mức đã nghĩ tới cả cầm kiếm tự vẫn rồi.
Lục Trần nhìn thấy cũng hơi lo lắng. Nhưng may mắn là đầu óc Hồng Xuyên hình như cũng không đến nỗi có vấn đề như vậy, sau một lúc lâu mới nói vẻ xin lỗi:
- Những thứ quan trọng thì không có, nhưng mà… Nhưng mà.. . Ta đây… Ôi, thật sự xin lỗi Lục huynh rồi!
Lục Trần nhìn ánh mắt uể oải của gã, mặc dù hơi buồn cười nhưng không biết vì sao trong lòng lại có cảm giác ấm áp, lập tức lắc đầu, nói ôn hòa:
- Hồng huynh đệ, ngươi cảm thấy ta là loại người tham tài này sao?
Hồng Xuyên cả kinh, vội vàng ngẩng đầu nói:
- Không, không, không, tại hạ tuyệt đối không có ý này!
Lục Trần mỉm cười nói:
- Đã như vậy thì ngươi cần gì uể oải như thế. Mọi người bèo nước gặp nhau đó là có duyên, cần gì phải buồn phiền vì chuyện tài vật. Đến đây đến đây, ta dẫn ngươi vào thôn uống mấy chén rượu ngon, tương phùng say một trận cũng là chuyện khoái chí trong đời.
Vừa nói hắn vừa cười đứng lên, mang theo Hồng Xuyên ra khỏi nhà cỏ, đi về phía gian tửu quán của lão Mã trong thôn.
Hồng Xuyên nhìn Lục Trần từ sau lưng, nhất thời cũng không nói gì, chẳng qua ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ dị. Mặc dù giờ phút này Lục Trần chẳng qua trông chỉ như một tục nhân bình phàm, còn gã lại là đệ tử danh môn đại phái tu chân, địa vị thường ngày hai người thật ra cũng hơi cách xa nhưng giờ gã lại thấy bóng dáng Lục Trần dường như cao lớn hơn.
Lúc ở cạnh dòng Thanh Thủy, trong lòng gã đột nhiên thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ đầy là kỳ nhân dĩ sĩ trên đời như phụ thân nói sao? Nhân vật bậc này mà mai một trong chốn hương dã cũng thật sự rất đáng tiếc.
Mà hiển nhiên lúc này Lục Trần không nghĩ tới Hồng Xuyên đi phía sau hắn lại đang có ý niệm quay cuồng trong đầu. Thật ra cho dù Hồng Xuyên hay Lục Trần, đại khái trong lúc vô ý đã đều quên một chuyện, đó là phàm nhân bình thường hầu như cho tới bây giờ chưa có ai lại đối xử với một người tu sĩ theo cách tự nhiên và thản nhiên đến vậy. Bởi vì thực lực hai người lúc đó khác biệt rất lớn, địa vị cũng khác nhau quá xa.
Nhưng đối với Lục Trần mà nói, hình như mọi thứ đều chẳng có gì lạ. Hiển nhiên Hồng Xuyên không chú ý, mà ngay cả hắn cũng không hề phát hiện ra chút nào khác thường.
…
3/ 4