Chương 22: Quỷ khóc vọng trời xanh
Lục Trần dẫn Hồng Xuyên đi vào gian tửu quán nhỏ kia liền phát hiện ra hôm nay việc làm ăn trong quán không ngờ không tồi, vài bàn đã có khách ngồi. Lão Mã đang ngồi tươi cười phía sau quầy, thoạt nhìn tâm trạng cũng tốt.
Lục Trần đi qua cười bắt chuyện với lão Mã một cái, sau đó liền cầm một bầu rượu, ngồi cùng bàn với Hồng Xuyên.
Hai người vừa uống vừa trò chuyện, không ngờ lời nói hết sức hợp nhau, lại có vài phần hận vì gặp gỡ quá muộn. Không bao lâu đã uống xong bầu rượu, Lục Trần cười đứng lên, nói với Hồng Xuyên:
- Ngươi ngồi chờ một chốc, ta đi lấy bầu nữa.
Hồng Xuyên vừa định từ chối, Lục Trần đã cười rồi bước đi. Gã không còn làm được gì khác là lại ngồi xuống.
Lục Trần đi thẳng tới quầy, vỗ vỗ bàn cười nói:
- Ông chủ, thêm một bầu rượu.
Lão Mã ngồi sau quầy, cười ha hả nói:
- Quý khách chờ chút, ta viết xong sổ sách này sẽ cầm tới cho ngài.
Lục Trần gật đầu nói:
- Tốt lắm.
Vừa nói hắn vừa dựa vào cạnh quầy chờ, đầu tiên ánh mắt nhìn thoáng qua những hành khách đang uống rượu trong quán, sau đó tiện mắt nhìn vào trong quầy. Chỉ thấy lão Mã cúi đầu, cầm bút viết chữ trên giấy, cũng không nhiều chữ, chỉ thấy có một hàng.
Sắc mặt Lục Trần bình thản như không thấy gì, quay đầu lại, sau đó thấy Hồng Xuyên đang nhìn về phía bên này liền cười nói:
- Chờ chút, sắp có rồi.
Khi hắn đang nói, lão Mã đã đứng lên, cười đưa tới một bầu rượu cho Lục Trần, nói:
- Quý khách, rượu của ngài đây.
- Tốt rồi.
Lục Trần nhận bầu rượu, cười đi trở về ngồi xuống cạnh Hồng Xuyên.
Chớp mắt đã hết một ngày. Tới giữa trưa ngày hôm sau, Lục Trần liền dẫn Hồng Xuyên xuất phát từ nhà cỏ, đi lên Núi Trà.
Dưới cơn gió núi thổi từ trên đỉnh xuống, chỉ thấy nơi nào nhìn tới cũng là một vùng xanh biếc, hơn nữa trong gió còn mang theo mùi thương thơm ngát, khiến lòng người thoải mái. Chắc đó là mùi đặc biệt của linh trà. Hai người đi một trước một sau trên sơn đạo. Nhìn cây linh trà hầu như có mặt khắp nơi trên đường đi, Hồng Xuyên không khỏi cảm thán.
- Không ngờ linh khí nơi này cũng khá, có thể trồng nhiều linh trà như vậy.
Lục Trần đi phía trước, nghe nói thế liền quay đầu lại cười nói:
- Đây chẳng qua chỉ là linh trà bình thường nhất mà thôi. Trong phái Côn Luân các ngươi chắc không coi trong thứ này đâu.
Hồng Xuyên cười ha hả nói:
- Trong tệ tông bởi lập phái từ rất xa xưa nên quả thật có không ít thứ tốt, về lá trà cũng có chút danh tiếng. Ngày sau có duyên ta sẽ mang một chút tới cho Lục huynh.
Lục Trần cười nói:
- Vậy thì hay quá rồi.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện. Hồng Xuyên đi theo phía sau Lục Trần, phát hiện ra hắn bước đi có vẻ như tùy ý nhưng tới một số ngã rẽ lại hầu như không do dự, lập tức chuyển hướng, xem ra quả thật hết sức quen thuộc với ngọn núi này.
Đi như thế một thời thần, hai người liền leo lên tới đỉnh Núi Trà.
Hồng Xuyên đưa mắt nhìn bốn phía, quả nhiên phát hiện ra giờ phút này mình đang ở góc phía đông sau Núi Trà, nhất thời cũng hơi cảm thán, cười nói với Lục Trần:
- May mà có Lục huynh dẫn đường, nếu không thật sự ta gặp rắc rối rồi.
Lục Trần xua xua tay, nói:
- Lần trước ngươi tới lúc đêm đen kịt, không thấy rõ đường nhỏ mà thôi. Nếu vào ban ngày không chắc ngươi đã bị lạc đường. Ồ, vách núi động Quỷ khốc ở bên kia, chúng ta đi thôi.
Hai người đi dọc theo đường núi, tiếp tục đi về phía đông, giờ phút này đã tới địa giới phía sau núi. Nơi này không có nhiều đường núi ngang dọc giống mê cung như ở phía trước núi, cơ bản đều chỉ có một đường, thậm chí đôi khi còn không tìm ra đường nhỏ, phải leo một đoạn mới qua được.
Chẳng qua dù sao hai người cũng đều khỏe mạnh, chút đường núi này không làm khó được bọn họ, cho nên đi một đoạn đường này cũng chỉ mất khoảng nửa canh giờ. Đột nhiên Lục Trần dừng bước, sau đó chỉ về phía trước, nói với Hồng Xuyên:
- Chính là nơi đó rồi.
Tinh thần Hồng Xuyên phấn chấn, vội vàng đi về phía trước vài bước nhìn lại, thấy trên núi đột nhiên xuất hiện một vùng đất bằng phẳng, sau đó là một cái động lớn chừng ba mươi trượng. Lại đi tới phía trước một đoạn, tới cửa động đầy nham thạch và cây cỏ, nhìn xuống dưới, bất ngờ thấy nơi này không ngờ rất sâu, ước chừng cũng phải cao trăm trượng, vách núi bốn phía vô cùng hiểm trở, nhờ có một số cây leo ương ngạnh sinh trưởng trong khe đá, khiến cái động huyệt nay có thêm vài phần sự sống.
Ở vách đá xa hơn có một dòng nước chảy từ trên cao, đột nhiên hạ xuống, hình thành một thác nước nhỏ bay giữa không trung, rơi thẳng xuống đáy động đá. Gió núi thổi tới, dường như mang theo một chút hơi ẩm.
Cả động đá và vách núi nhìn rất có khí thế, khiến lòng người nảy sinh kính sợ, không khỏi cảm thán tạo hóa huyền bí và thần diệu. Hồng Xuyên mới nhìn cũng kinh ngạc than thở, quan sát một hồi, không nhịn được mà nói với Lục Trần:
- Nơi đây lại có cảnh sắc thế này, thật sự là hiếm thấy.
Lục Trần cười nói:
- Lúc đầu khi ta vừa mới tới đây cũng có cảm giác không khác gì ngươi.
Vừa nói hắn vừa đi về phía trước vài bước, tới cạnh động sâu, nhìn xuống dưới một chút lại nói với Hồng Xuyên:
- Ngươi nhìn vách đá bên kia có phải là khe đá có tổ chim không? Nơi này thường có chim én bay ra. Chẳng qua có phải là loại chim én mà ngươi nói hay không thì ta không biết.
Hồng Xuyên liên tục gật đầu nói:
- Như thế là tốt lắm rồi. Ta xem tình hình bên kia chắc là cũng không sai. Hiện tại ta chỉ chờ đám chim én này đi kiếm ăn là đuổi bắt một ít, coi như hoàn thành chuyện người khác nhờ vả rồi.
Lục Trần nói:
- Đám chim én này đại khái đều bay ra lúc hoàng hôn. Ta nhìn sắc trời còn sớm, chúng ta ở đây chờ thêm chốc lát đi.
Hồng Xuyên đồng ý, lập tức nhìn về phía Lục Trần, mặt lộ vẻ thành khẩn nói:
- Lục huynh, lúc này thật sự ngươi đã giúp ta một việc rất lớn rồi, tại hạ vô cùng cảm kích.
Lục Trần chỉ cười, xua xua tay ý bảo gã không nên khách sáo.
Hai người ngồi tán dóc dưới chân núi, đàm thiên luận địa, không hay biết đã tới lúc mặt trời về tây, sắc trời tối dần, hoàng hồn buông xuống. Mà cùng lúc đó ở phía vực sâu kia đột nhiên vang lên một loạt tiếng động rầm rĩ kỳ dị, giống như có hỗn loạn gì truyền tới vậy.
Ánh mắt Hồng Xuyên sáng lên, đứng dậy sờ tay vào trong ngực, sau đó lấy ra một tấm vải rất nhẹ và đầy lỗ. Lục Trần liếc một cái, cảm thấy thứ đó hình như là lưới đánh cá của ngư dân.
Hồng Xuyên quay đầu cười với Lục Trần nói:
- May mà lúc đầu ta cẩn thận, cột chặt bảo vật này vào người, giờ mới không mất. Nếu không thì dù chúng ta có tìm được nơi này, nhiều chim én linh hoạt như vậy, chúng ta cũng khó bắt được.
- Hả?
Lục Trần lại có vài phần hứng thú, nghe ra thứ lưới trong tay Hồng Xuyên cũng có chút năng lực, lùi lại một bên, quan sát cẩn thận.
Hồng Xuyên cũng không ngăn cản hắn, tay cầm lưới tới bên bờ đá, hai mắt nhìn bao quát phía dưới, trầm mặc chờ đợi.
3/ 5