Chương 31: Rất may mắn
Mấy chục năm qua, lần đầu tiên Thiên Thu môn có tiên sư tu đạo thành công để ý một người trẻ tuổi ở thôn Thanh Thủy, sau khi người này giao nộp phí tổn và thông qua kiểm tra của Giám Tiên Kính, quả nhiên, tiên trưởng Thiên Thu môn có pháp nhãn chính xác, người này có thiên chất, nên được thu nhận làm đệ tử thân truyền.
Tin tức truyền đến, thôn Thanh Thủy lập tức nhốn nháo cả lên, mọi người chạy khắp nơi kháo nhau.
Vô số người sinh lòng ngưỡng mộ lẫn ghen ghét, còn người trẻ tuổi may mắn nhất đó chính là nhân vật phong vân trong thôn vài hôm trước, Lý Quý Lý công tử phong lưu tiêu sái.
Trong thế đạo hiện giờ, được vào làm đệ tử tiên môn thực sự không khác gì cá chép vượt long môn, từ đây rồng lượn cửu thiên, cuộc đời sẽ thay đổi hoàn toàn. Hôm qua vẫn là vị thiếu niên công tử mỉm cười ôn hòa đứng vẽ tranh cho nữ tử dưới rặng trúc xanh bên bờ suối, hôm nay dường như đã là bậc thần tiên đứng trên mây cao nhìn xuống chúng sinh, không thể nào đến gần được nữa.
Mấy nữ tử trong thôn cũng vì vậy mà thở ngắn than dài, hối hận thôi rồi, còn có người đem bức họa được cất kỹ, treo trên tường ngày ngày ngắm nhìn, xem đó như một ký ức để hồi tưởng cả đời.
Còn về những mơ mộng xa hơn nữa thì chẳng ai thực sự nghĩ đến, chỉ có đôi lúc thỉnh thoảng cùng nói về vị Lý công tử này, họ sẽ tranh nhau cười bảo ngày đó Lý công tử đối xử tốt với mình hơn.
Tiết trời ngày càng nóng, người đến uống rượu cũng ngày một ít, việc làm ăn ở quán rượu nhỏ của lão Mã hết sức ảm đạm, nhiều lúc chỉ có mỗi tên Lục Trần ăn không uống không ghé tới, càng làm tâm trạng lão Mã không được vui, cộng thêm ông cũng chưa tu luyện được tới đạo hạnh nóng lạnh bất xâm, trời nóng người béo như ông rất dễ đổ mồ hôi, nên tâm trạng lại bực dọc hơn.
Ngày nọ, lão Mã nhìn vị khách duy nhất ngồi trong quán rượu của mình, tâm trạng càng thêm phần nóng nảy, cáu bẳn nói với Lục Trần:
- Này! Ngươi đã thiếu nợ ta cả một bờ mông rồi đấy, còn không biết xấu hổ mà tới đây ăn chùa được à?
Lục Trần cười ha hả một tiếng, tu cạn một hơi chén rượu trong tay, rồi tựa vào bàn cười bảo lão Mã:
- Thời buổi này nợ nhiều thì mới là lão đại, ông không biết hay sao?
- Xì!
Lão Mã phỉ nhổ, rồi lấy khăn mặt trong tay lau mồ hôi trên trán, đi đến đối diện bàn Lục Trần ngồi xuống, nhìn ra thôn ngập tràn ánh nắng bên ngoài cửa sổ, cảm thán:
- Ngươi nói xem những người ngoài kia, làm lụng bận tối mắt tối mũi từ sáng đến tối, có ý nghĩa gì! Coi tên Lý Quý đó, mới tới đây không lâu, kết quả đã được vào Thiên Thu môn, người với người đúng là chẳng so sánh với nhau được.
Lục Trần lắc đầu:
- Câu này của ông chẳng phải mỉa mai quá hay sao, những người chẳng có gì trong tay muốn tu tiên thì đều như vậy cả.
Lão Mã chậc chậc vài tiếng, cũng không phản bác lời của Lục Trần, chỉ lắc đầu bảo:
- Tên Lý Quý đó đúng là tốt số thật.
Lục Trần im lặng nhìn về một hướng xa xa nào đó bên ngoài cửa sổ, sau khi trầm mặc một lúc lâu, hắn quay đầu nói với lão Mã:
- Đây chẳng qua chỉ là một cơ hội duyên phận của hắn, chẳng việc gì phải để tâm cả. Về chuyện ký hiệu Ma giáo, đến giờ ông vẫn chưa tìm ra manh mối gì à?
Lão Mã nghe vậy, gãi đầu phiền não, cười khổ:
- Phải.
Lục Trần hừ một tiếng, nói:
- Ký hiệu đó không thể nào được khắc ở đấy một cách vô duyên vô cớ, nhất định là có chuyện gì đó xảy ra ngay trong thôn này, ông hãy thận trọng một chút.
Lão Mã thở dài:
- Đâu phải ngươi không biết, ta đã ngấm ngầm lục tung cái thôn này hết lần này đến lần khác từ lâu rồi, nhưng thực sự không tìm ra được kẻ khả nghi. Đúng là gặp ma thật rồi, hay là lũ yêu nghiệt Ma giáo đó nhàn hạ quá, vẽ một cái ký hiệu rồi chạy mất.
Lục Trần im lặng không nói gì, một lúc sau mới đặt chén rượu xuống bàn, đứng dậy nói:
- Ta về đây.
Bên bờ suối Thanh Thủy, rặng trúc vẫn xanh mướt, nhưng hoa đào thì đã héo tàn, trông quang cảnh có vẻ trống vắng thêm mấy phần. Dưới ánh mặt trời nóng bức, ít có ai đi trên con đường đá nọ.
Lục Trần đi dọc bờ suối, khi chuẩn bị qua cầu đá, chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi tới từ bờ suối bên kia, là Đinh Đương.
Lục Trần dừng bước, còn Đinh Đương đứng trên cầu cũng đã nhìn thấy Lục Trần, trên mặt thoáng ngạc nhiên, rồi nàng mỉm cười chào hắn, chỉ có điều nụ cười có gì đó gượng gạo.
Hai người đi tới bóng râm dưới rặng trúc nói chuyện, Đinh Đương trông có vẻ bứt rứt, nhưng rồi cũng nhanh chóng lại mỉm cười trở lại, nói với Lục Trần:
- Mấy ngày rồi không gặp.
Lục Trần quan sát nàng một lúc, gật đầu nói:
- Phải nhỉ, dạo này không thấy muội đâu cả, muội đi đâu à?
Đinh Đương nói:
- Không có, ta không thích mùa hè, chán nhất là thời tiết nóng nực thế này, nên không muốn ra ngoài.
- Ừ.
Lục Trần gật đầu đáp một tiếng, sau đó cả hai người đều rơi vào im lặng.
Một lát sau, có lẽ do cảm thấy hơi bối rối, Đinh Đương nhếch môi, nói:
- Ừm… Linh thạch nợ của huynh, huynh hãy đợi thêm ít lâu nữa, ta sẽ nhanh chóng trả lại cho huynh.
Lục Trần nói:
- Không sao, ta cũng đâu có gì cần dùng gấp.
Đinh Đương trông có vẻ thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng dường như cũng khá lên nhiều, nàng còn le lưỡi một cái, cười bảo:
- Huynh yên tâm đi, ta không quỵt nợ đâu, ta nói trả thì nhất định sẽ trả, hơn nữa đợi khi cơ hội đến, ta sẽ còn thưởng cho huynh một vận may cực lớn nữa.
- Vận may cực lớn?
Lục Trần ngước mắt lên nhìn Đinh Đương.
Đinh Đương cười duyên dáng, gật đầu lia lịa, vẻ mặt phấn khởi, như thể mình đã có tự tin nắm quyền thế và cuộc sống của người khác trong tay vậy.
Đêm xuống, tại chân núi bên dưới đồi chè, cái nóng ban ngày đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là gió mát thổi từ trên núi xuống, những âm thanh quái dị như quỷ khóc thần sầu lại vang lên, nó cứ như âm tào địa phủ, làm người ta phải kinh hồn khiếp vía.
Gian nhà tranh tọa lạc dưới chân núi nọ nằm lẻ loi giữa bóng tối, bị đêm tối vô tận bao trùm.
Bên trong nhà hoàn toàn yên tĩnh, cửa đóng chặt, tuy không ngăn được những âm thanh đó lan vào, nhưng nó vẫn như một thế giưới nhỏ kỳ lạ. Trong nhà cũng không có người, trong bóng tối thậm chí cũng chẳng nghe thấy bất cứ tiếng hít thở nào, chỉ thấy giữa bóng đêm mờ nhạt, là một cái ván giường lật ngược.
Trong không gian mộc động thần bí, Lục Trần ngồi trên mặt đất, nhìn vũng nước xanh nhạt cách đó khong xa, sắc mặt có phần trang trọng.
Thần sắc hắn trông có vẻ nghiêm túc, hàng lông mày chau lại như đang trầm tư, giống như đang lưỡng lự chuyện gì đó, còn xung quanh hắn, trong mộc động này cũng im lặng như tờ, những khí tức u tối vần vũ trong bức tường cây cổ xưa khẽ lưu động lên xuống như sóng nước ôn hòa.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, thình lình, Lục Trần mở bừng hai mắt, dường như cuối cùng đã đưa ra được quyết định.
Hắn hít sâu, trên mặt thoáng lướt qua một tia sáng đen quỷ dị, chốc sau, từ bụng hắn, cũng chính là phần đan điền khí hải quan trọng nhất của tất cả những người tu đạo, tỏa ra một vệt sáng nhàn nhạt.
4/ 4