Chương 32: Quyết một trận sống mái
Đan điền khí hải là nơi hiểm yếu căn bản nhất của tất cả những tu sĩ tu luyện tiên đạo, nhưng với Lục Trần, lửa đen đáng sợ và khủng khiếp của mười năm trước lại ký sinh ngay chính chỗ này như cái dùi khoan vào xương, làm cho gốc rễ của hắn hoàn toàn bị thiêu hủy, muốn sống cũng không được, chết cũng không xong, khiến hắn luôn phải hứng chịu cơn đau ghê gớm do lửa đen thiêu thân.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn chủ động thúc đẩy khí đan điền trong mười năm qua, nhìn từ góc độ khác mà nói, hành động này đồng nghĩa với việc hắn chủ động thúc đẩy ma chú lửa đen.
Quả nhiên, ngay khi hắn vừa mới thử vận khí, Ngũ hành thần bàn đã hoàn toàn hư hỏng của hắn khẽ rung rinh hiện hình, thì một luồng lửa đen như ác ma chợt bùng lên bên dưới Ngũ hành thần bàn, nó tỏa ra từ sâu trong miệng các vết thương nứt nẻ, giống như tiếng cười ghê rợn vô thanh nhưng lại đáng sợ của ác quỷ, trong nháy mắt lửa đen phủ khắp đan điền khí hải, rồi lan ra bốn phương tám hướng.
Lửa đen thiêu thân!
Lục Trần khổ sở gầm một tiếng, ngọn lửa màu đen điên cuồng xuyên qua nhiều phần da thịt trên người hắn, những phần máu thịt đó run rẩy, rồi lập tức hóa thành mảnh đất khô cằn ghê rợn.
Nhưng trong lần này, Lục Trần không hề bổ nhào vào vũng nước duy nhất có thể cứu mạng ngay trước mắt như lúc trước, hắn vẫn ngồi yên một chỗ bằng một nghị lực không tưởng, cố nhẫn nhịn tất cả đau đớn, hai mắt hắn mở to, nhìn đau đáu vào vũng nước phía trước.
Mặt nước phản chiếu gương mặt của hắn.
Như một con ác quỷ bị lửa đen thiêu thân!
Thậm chí lúc này, trong đôi mắt hắn dường như cũng thổi bùng ngọn lửa màu đen!
Lục Trần hừ một tiếng, cơ thịt trên mặt vặn vẹo, sau đó đột nhiên, tại đan điền khí hải của hắn, Ngũ hành thần bàn đã bị phá hủy chẳng khác phế tích lại như được một sức mạnh nào đó thôi thúc, bắt đầu chuyển động chậm rãi.
Cứ mỗi một chuyển động, toàn thân Lục Trần hình như lại run rẩy một lần, còn ngọn lửa đen thì bốc lên đùng đùng như ác ma bị chọc giận, nó điên cuồng cuộn trào với khí thế lớn hơn, hoàn toàn nuốt chửng ảo ảnh thần bàn tàn phế.
Tất cả như sắp bị thiêu rụi trong ngọn lửa đen đáng sợ này, bao gồm cả máu thịt và hồn phách hắn.
Vũng nước cách đó không xa, gợn nước phẳng lặng lại như thứ cám dỗ nhất thế gian, lẳng lặng nằm ngay trước mắt Lục Trần.
Có đến mấy lần, Lục Trần không kìm được nghiêng về phía trước, chỉ muốn lăn ngay vào trong vũng nước lạnh băng đó như những lần trước.
Nhưng chẳng hiểu vì sao, hắn vẫn kìm lại được.
Hắn gào thét giữa ngọn lửa đen khủng khiếp, lúc này toàn thân hắn dường như đã không còn một tấc da thịt nào nguyên vẹn, thậm chí đến gương mặt hắn nhìn qua cũng đã biến dạng đôi chút. Nhưng trong ngọn lửa đen này, lại có một vệt sáng, tuy yếu ớt, nhưng vẫn tỏa sáng.
Nó phát ra từ đan điền khí hải của hắn, đó là Ngũ hành thần bàn đã gần như nát bét, bị vô số lửa đen điên cuồng thiêu đốt, cho dù nhìn qua nó như sắp thành tro, nát vụn hoàn toàn tới nơi, nhưng cho đến lúc này, Ngũ hành thần bàn lại ngoan cường chống đỡ một cách lạ thường, vệt sáng trắng nhạt đó vẫn không bị dập tắt.
Thình lình, tất cả lửa đen trên cơ thể Lục Trần đột nhiên rút hết vào trong người, lao đi như tia chớp trong vô số khí mạch kinh lạc, chớp mắt đã quay về đan điền khí hải của hắn, điên cuồng tuôn về phía Ngũ hành thần bàn như sóng biển cuộn trào.
Ở đó, căn cơ cuối cùng của huyết nhục hồn phách Lục Trần lại chính là nơi bám rễ cho ma chú lửa đen ký sinh.
Dường như trong thế giới vô thanh đột nhiên vang lên một tiếng động long trời lở đất, trong chớp mắt tất cả lửa đen vần vũ trên thần bàn vụt tỏa ánh sáng, sắc đen bị nuốt chửng toàn bộ!
Lục Trần kêu lên đau đớn, trong khí hải của hắn, vệt sáng đó mờ đi, chút kiên trì cuối cùng của Ngũ hành thần bàn cuối cùng cũng không thể chống lại lại ma chú đáng sợ này, từng mảnh, vỡ ra từng miếng một, hệt như nhục thể và hồn phách của hắn, nhìn như sắp hồn bay phách lạc đến nơi.
Vào chính thời khắc như chớp giật này, đột nhiên Lục Trần khẽ gầm một tiếng, tay phải hắn ngửa lên, một vệt sáng tỏa ra, một thanh đoản kiếm màu đen vô cùng sắc bén đột nhiên xuất hiện trong tay hắn. Khoảnh khắc đó, sắc mặt hắn lạnh như băng, thậm chí không thể thấy bất cứ một cảm xúc nào, hắn trở tay, đâm đoản kiếm màu đen vào thẳng trong bụng.
Vùng bụng cháy đen lập tức bị bổ ra, hắn ngửa mặt lên trời gào rít, rồi tay phải nắm chặt, cắm mạnh vào trong đan điền, đồng thời dùng chút lực cuối cùng còn sót lại điên cuồng xoay chuyển, Ngũ hành thần bàn tàn phế rung rẩy chạy ra, hắn đưa tay nắm chặt, như thể đang nắm chính trái tim của mình, từ từ kéo ra.
Lửa đen điên cuồng bùng cháy, cuồn cuộn, sắp quét lên trên từ cổ tay hắn, còn Lục Trần thì ghìm tay xuống, ngay sau đó, cả cánh tay trái hắn trầm xuống vũng nước xanh ngọc.
Sinh khí dày đặc ào ra từ bốn phương tám hướng, bao trùm lấy đám lửa đen, ngọn lửa của lửa đen từ từ rời khỏi bàn tay hắn, nhưng không bị dập tắt, mà vẫn cháy hừng hực dưới nước, chỉ có điều dần dần bị trói buộc trong một cụm sóng nước.
Cơ thể Lục Trần run rẩy kịch liệt, không có ai, đặc biệt là một người thể chất đã kém hơn người phàm lại có thể hứng chịu thương tổn nặng nề đến vậy. Lúc này, gương mặt hắn đã không còn chút màu máu, hắn chậm rãi cúi đầu xuống, thể xác yếu ớt ngã về phía trước, lăn một vòng rồi ngã vào trong vũng nước xanh.
“Tõm” một tiếng, bọt nước văng lên, từ từ rơi xuống, sau đó tất cả yên bình trở lại, không còn bất cứ tiếng động nào nữa.
Mộc động im lặng như tờ, như thể thời gian ở đây đã ngưng đọng, trên bức tường cây cổ xưa thấp thoáng có thể thấy những vòng tuổi thần bí, những vết sẹo giao thoa không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, rồi lại nhanh chóng bị thứ khí tức u tối che phủ.
Một hồi tiếng nước “ào” chợt vang lên, phá vỡ sự yên lặng ở nơi này, Lục Trần vụt ngồi dậy khỏi vũng nước, cực nhọc bò dậy. Giống như những lần trước, các vết thương do lửa đen thiêu đốt trên người hắn lại biến mất một cách thần kỳ, bao gồm cả vết thương ở bụng hắn. Còn vũng nước này cứ như thứ nước trường sinh bất lão thần kỳ trong truyền thuyết, hết lần này đến lần khác kéo cái chết đi khỏi hắn.
Sau đó, ngay khi hắn bò sang mặt đất thở hổn hển, ngẫu nhiên quay đầu lại, đột nhiên, Lục Trần chợt rùng mình, giống như nhìn thấy thứ gì đó rất kinh khủng, lập tức sững người.
Trong vũng nước bên cạnh hắn, tất cả sắc xanh ngọc tượng trưng cho sinh khí dồi dào khôn cùng đó, đã biến mất hoàn toàn! Vũng nước đó lúc này nhìn qua không khác nào một vũng nước bình thường.
Lục Trần sững sờ một lúc, hồi sau chậm rãi đứng dậy, chợt lại thấy dưới làn nước xanh đó dường như còn một mảng bóng màu đen.
4/ 5