Chương 33: Lửa đen tái sinh
Lục Trần kinh hãi, nhìn kỹ lại, liền thấy sâu dưới đáy nước, có một vòng gợn nước cô đặc hơn hẳn so với xung quanh, nó hình thành một quả cầu nước lơ lửng bất động trong nước, chính giữa quả cầu nước trong suốt là một tia lửa màu đen đang cháy lặng lẽ.
Lục Trần im lặng nhìn ngọn lửa đen đó, chợt cười khổ một tiếng, không biết tại sao, hắn lại có một ảo giác rất quen thuộc. Lúc này hắn hoàn toàn mệt lử, vô cùng yếu ớt, hắn chậm rãi lùi về sau mấy bước rồi ngồi phịch xuống đất.
Sau một hồi thở dốc, hắn ngồi khoanh chân, thần niệm nội thị, nhờ có thứ nước sinh mệnh thần kỳ đó thấm vào người, vết thương khủng khiếp ở khí hải đan điền của hắn đã hoàn toàn khỏi hẳn, nhìn trông như chưa từng có gì xảy ra.
Tất cả dường như bắt đầu lại từ đầu.
Lục Trần ngồi im lặng, qua được một lúc, đột nhiên trong khí hải đan điền của hắn, có một luồng khí bốc lên, ngay sau đó, như có kỳ tích xảy đến, một cái bóng vụt lướt qua trong đan điền, một Ngũ hành thần bàn hoàn toàn mới, gần như nguyên vẹn không hư hại dẫn dần hiện lên.
Gương mặt Lục Trần khẽ thoáng mừng rỡ khó tin, nhưng ngay sau đó hắn liền sững sờ, trên Ngũ hành thần bàn đó, tất cả đều như đứa trẻ sơ sinh, hoàn toàn không có bất cứ thứ gì, khác hẳn thiên chất kỳ tài xuất chúng năm xưa của hắn.
lúc này Xung quanh Ngũ hành thần bàn trống rỗng, chỉ có tại vị trí trung tâm hệ Thổ, mới có một cây thần trụ màu vàng, màu vàng nhạt nhất, chỉ cao gần một tấc, cô độc đứng giữa thần bàn.
Đây là tình trạng thường thấy ở những thiên chất kém nhất, căn cốt tu đạo tệ nhất trong tất cả những người tu đạo.
Lục Trần trầm mặc một hồi, liền lắc đầu, giống như cười khổ, nhưng lại không có vẻ chán nản lắm, có điều khi hắn chuẩn bị rời đi, đột nhiên Ngũ hành thần bàn bỗng rung rẩy một lúc, rồi thình lình trở mình, thay đổi diện mạo.
Gương mặt Lục Trần lập tức cứng ngắc.
Một mặt khác của Ngũ hành thần bàn, cái mặt chưa từng nghe nói đến nhưng thực ra lại tồn tại đó, hoàn toàn không có gì, ngoài một mảng tối đen tiêu điều. Ở trung tâm thần bàn sắc đen quỷ dị này, một đốm lửa đen nhỏ xíu đang cháy lặng lẽ ở chính giữa thần bàn.
Hệt như nụ cười ghê tởm của ác ma, nó từ từ há to cái miệng đầy răng nhọn tràn ngập ác ý với Lục Trần.
- Thời tiết gì mà quái đản!
Một tiếng chửi bới vọng ra từ trong quán rượu nhỏ, lão Mã chỉ mặc độc một cái quần cộc lớn, phía trên ở trần, lộ ra nguyên tảng mỡ, ông cứ thế ngồi bên trong quán rượu. Tay cầm một cái khăn, liên tục lau lên mặt, quệt mồ hôi không ngừng tuôn ra, miệng thì không ngừng làu bàu.
Lục Trần ngồi đối diện ông cũng trông có vẻ mất tinh thần, uể oải nhìn lão béo một cái, hơi nhíu mày, tỏ ra khinh ghét:
- Có ai làm ăn mà như ông không, ban ngày ban mặt mà ăn mặc như thế này, ai mà dám tới đây uống rượu?
Lão Mã hừ một tiếng:
- Với cái thời tiết chết tiệt này, nóng tới độ ve sầu còn bị nướng chín, ai chập mạch mà tới đây uống rượu?
Lục Trần không ừ hử gì, cũng chẳng phản bác ông, chỉ nhìn chén rượu đặt trước mặt mình.
Thời tiết hôm nay có hơi kỳ lạ so với từ lúc vào hạ tới giờ, nóng hơn nhiều so với những năm trước. Nghe người già trong thôn nói, ít nhất ba mươi năm qua chưa thấy mùa hè nào nóng như thế này. Thiên địa có biến, có lẽ có chuyện gì đó sắp xảy đến chăng, đây là lời lải nhải của mấy lão già giả thần giả quỷ, có điều hiển nhiên chẳng ai tin mấy chuyện không có căn cứ này, hơn nữa quả thật ngoài trời nóng ra thì cũng chẳng có bất cứ chuyện gì bất thường.
Lục Trần há mồm ngáp một cái, tựa vào tường khẽ híp mắt lại, trông có vẻ buồn ngủ.
Lão Mã lại lau mồ hôi đầy đầu, rồi nhìn Lục Trần với ánh mắt ngưỡng mộ, trời nóng như thế này mà chẳng đổ một giọt mồ hôi, chốc sau lại chợt nhíu mày, áp lại gần.
Lục Trần lập tức mở mắt ra, nói:
- Ông làm gì vậy?
Lão Mã nhìn kỹ hắn, thấy giọng:
- Tiểu tử, ta cảm thấy hình như ngươi rất yếu, đừng nói là làm chuyện đó quá độ đấy nhé? Nghe ta khuyên một câu, tuổi còn trẻ thì vẫn nên giữ gìn sức khỏe, đừng đợi…
Còn chưa dứt lời, lão Mã liền nhảy vọt về phía sau, tránh khỏi một cước đen đá tới từ dưới gầm bàn bằng một tốc độ hoàn toàn không phù hợp với thân hình mình, cười bảo:
- Nổi nóng rồi, nổi nóng rồi, nói trúng tim đen rồi phỏng!
- Trúng cái đầu ông!
Lục Trần cáu bẳn lườm ông một cái.
Lão Mã cười hề hề, lấy khăn lau mặt, đi tới ngồi xuống, rồi thuận miệng nói:
- Nói đến chuyện này, sao ta thấy gần đây hình như ngươi không đi tìm Đinh Đương hả?
Lục Trần cười nhạt một tiếng, đáp:
- Lão tử chơi chán rồi, không muốn chơi nữa, được chưa?
- Được được!
Lão Mã nhếch miệng cười ti tiện, rôi ngẩng đầu lên nhìn vầng thái dương bên ngoài, mặt như đưa đám, làu bàu:
- Sao mà trời lại nóng thế này chứ?
Lục Trần hớp một ngụm rượu, trầm mặc một lát, bỗng nhiên nói:
- Đúng rồi, mấy ngày trước tên Lý Quý được Thiên Thu môn thu nhận, dạo này thế nào rồi?
Lão Mã hừ một tiếng:
- Ta đâu phải hạng buôn dưa lê cái gì cũng biết, chuyện người ta ở môn phái tu chân liên quan gì đến cái thôn này?
Lục Trần liền cười, chỉ nhìn lão Mã. Lão Mã nhếch miệng, rồi thản nhiên nói:
- quả thực Tên đó có thiên chất không tồi, nghe nói sau khi nhập môn, đã nhanh chóng được lọt mắt xanh của vị trưởng lão Thiên Thu môn, chuẩn bị thu nhận làm đệ tử, tiền đồ tương lai rộng mở đấy.
Lục Trần gật đầu:
- Nghe cũng không tệ nhỉ.
Lão Mã nói:
- Chim sẻ bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng rồi.
Lục Trần nói:
- Vậy hắn có quay lại thôn Thanh Thủy này không?
Lão Mã phì cười:
- Dĩ nhiên là không, hiện giờ người ta có thân phận gì, ai còn quan tâm cái thôn rách nát này nữa!
Lục Trần ngẫm rồi đáp:
- Ông nói cũng đúng.
Ầm!
Đột nhiên, một tiếng nổ bất ngờ vang lên, như sét đánh giữa trời quang, vọng thẳng từ bên ngoài vào, hơn nữa nghe tiếng nhìn hình như là đến từ trên trời. Lục Trần và lão Mã đều cả kinh, cả hai nhìn nhau rồi đứng dậy, chạy ra ngoài cửa.
Cúng lúc đó, khi họ chạy ra bên ngoài, có thể thấy rất nhiều người ở xung quanh cũng ồ ạt kéo ra, rõ ràng là bị kinh động bởi tiếng nổ bất thình lình này.
Vào lúc này, trong thôn Thanh Thủy không biết có bao nhiêu người đều đang ngẩng đầu nhìn lên trên.
Bầu trời trong xanh, mặt trời treo cao trên đỉnh đầu, không một gợn mây, đích thị là một ngày nắng gắt, đừng nói là bây đen bao phủ thường thấy khi có sấm chố, mà cả mây trắng cũng chẳng có bao nhiêu.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
4/ 6