Thiên Ảnh

Chương 46: Câu được bạch tuộc

Chương 46: Câu được bạch tuộc

Lục Trần đi trên đường núi, dần dần lên cao. Nhà cỏ phía sau, kể cả thôn dưới chân núi cũng trở nên nhỏ bé. Dòng suối nhỏ chảy qua Thôn Thanh Thủy kia cũng trở thành một con rắn rất nhỏ.
Trên núi Trà rất yên tĩnh.
Có tiếng chim hót, gió thổi, nhưng vẫn rất yên tĩnh.
Có rất nhiều đường nhỏ lên núi, thường thường sẽ có ngã rẽ xuất hiện trước mắt. Lục Trần ngẫu nhiên sẽ dừng bước chân, nhớ cẩn thận lại, sau đó liếc mắt về phía đỉnh cao nhất của núi Trà, nhớ lại phương hướng đột nhiên xuất hiện ánh sáng cách đây không lâu, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Ước chừng khoảng nửa thời thần, hắn ngừng bước chân khi đã sắp đi tới gần đỉnh núi. Trước mặt hắn khoảng một trượng, dưới tàng cây của một gốc linh trà có một nhánh cây khô rơi xuống, một đầu cháy đen, giống như đã bị thiêu đốt vậy.
Lục Trần nhìn chằm chằm vào nhánh cây kia, sau đó đi qua ngồi xổm xuống cạnh nó, cầm lấy quan sát cẩn thận một lát, đột nhiên đưa tay sờ sờ vào đầu nhánh cây bị thiêu đen kia.
Trên nhánh cây đó vẫn còn vương chút hơi ấm.
Hắn im lặng đứng lên, đưa mắt nhìn quanh mặt đất, bụi cỏ và rừng cây bốn phía.
Có dấu chân lộn xộn, có cỏ dại bị dẫm nát, có cành cây bị bẻ gẫy và lá cây rơi rụng khắp nơi.
Gió núi thổi tới, trên núi cao mang theo chút hơi lạnh.
Lục Trần đứng tại chỗ một lúc, sau đó thản nhiên, tiếp tục cất bước về phía trước, đi về phía sau núi Trà, tiến về phía tây ngọn núi.
- Ào !
Một tiếng nước bắn tung đột nhiên vang lên từ dòng Thanh Thủy, thật sự khiến lão Dư đang ngồi dưới tầng cây hòe hoảng sợ, giương mắt nhìn lại. Chỉ thấy dây câu trong nước đang rung rung cực mạnh. Đầu tiên lão ngẩn ra, sau đó lập tức vui mừng khôn xiết, kinh ngạc hô lên một tiếng, vội vàng giữ chặt dây câu.
Chẳng qua đầu tiên sợi dây căng ra, sau đó lập tức giật mạnh về phía sau. Một luồng lực lượng rất mạnh bỗng truyền tới. Chỉ nghe phựt một tiếng, dây câu đã bị giật đứt.
Lão Dư không tự chủ được mà lùi về phía sau hai bước, lòng thầm buồn bã, định chuẩn bị câu tiếp thì chỉ thấy sâu trong nước đột nhiên có bóng đen lóe lên, trong nháy mắt đã không thấy đâu nữa. Mặt nước trong khe suối rung động khẽ, giống như có gió thổi qua nhưng rất nhanh liền bình lặng lại. Nước trong suốt, giống như chưa bao giờ có điều gì dị thường, y hệt trước kia.
- Úi chà!
Lão ngư ông phát ra tiếng gầm khẽ phẫn nộ, dậm châm đấm ngực, lộ vẻ uể oải. Đúng lúc này đột nhiên lão nghe thấy phía sau có tiếng nói truyền tới. Có người ôn hòa cười nói:
- Đáng tiếc thật. Hình như là một con cá lón.
Lão Dư nhìn lại, chỉ thấy không biết từ bao giờ dưới tàng cây hòe đã có một thanh niên đang đứng, mặc trường sam màu trắng, mặt mày thanh tú, cầm trong tay một cây quạt, trên mặt quạt có vẽ một bức tranh cao sơn lưu thủy đồ. Cho dù lúc này đang mùa hè nóng bức nhưng không ngờ nhìn gã vẫn có vài phần khí độ phiêu dật xuất trần.
Nam tử trẻ tuổi này tươi cười trông rất ôn hòa, dáng người cũng rất đẹp, khiến ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy của người khác là rất thoải mái, rất thuận mắt. Cảm giác đầu tiên của lão Dư khi nhìn thấy người này là không ngờ người này còn đẹp trai hơn Lý Quý mấy ngày trước mình vừa gặp.
Chẳng qua lão chưa gặp người này bao giờ, nhìn cũng không phải người trong Thôn Thanh Thủy. Lão Dư cũng không phải là người giỏi giao tiếp, lập tức nhíu nhíu mày liền không rên một tiếng mà quay đầu tiếp tục cầm cần câu, sửa sang lại dây câu.
Nam tử trẻ tuổi đứng đằng sau kia cũng không nóng nảy, mỉm cười nhìn lão Dư, một lát sau mới nói:
- Lão trượng, ngươi câu cá ở nơi này rất lâu rồi phải không?
- Ờ.
Lão Dư cố tình không muốn đáp lời nhưng thái độ người thanh niên này rất tốt, dù sao cũng khiến người ta co cảm thấy không đáp không yên tâm, liền ờ một tiếng theo tiềm thức.
Thanh niên cầm quạt phe phẩy hai cái, nhìn trời một chút nói:
- Trời nóng như vậy dù khá khó chịu nhưng nghe nói khi trời nóng sẽ xuất hiện một số loại cá khác thường, trồi lên mặt nước, đại khái là giống như vừa rồi đây.
Lão Dư lấy làm kinh hãi, quay đầu nhìn gã nói:
- Có thật không?
Thanh niên nọ cười cười, gấp quạt chắp tay nói:
- Ta cũng chỉ nghe nói thế, không dám cam đoan với lão.
Lão Dư suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Tốt rồi, ta tiếp tục câu cá là được.
Thanh niên nọ mỉm cười gật đầu, cũng không nói gì, chỉ đứng dưới bóng cây hòe, hình như rất nhàn nhã, thảnh thơi nghỉ ngơi ở đây.
Mà lão Dư cũng không có gì phản cảm. Dù sao thì người thanh niên này cũng không quấy rầy lão câu cá. Chỉ ngẫu nhiên khi ánh mắt lão chuyển động sẽ phát hiện phía xa xa, trong góc và trên đường phía xa xa trong thôn này lại có thêm ít bóng người. Khuôn mặt những người đó hình như có vài phần xa lạ.
Khác với Lục Trần không có gì vướng bận, lúc lão Mã mập mạp thu thập hành tranh của mình ở hậu đường của tửu quán liền phát hiện ra những thứ thuộc về mình, hoặc nói những thứ mình muốn mang đi thật quá nhiều.
Lão gói ghém từng món một, đóng hết bao này tới bao khác. Tới cuối cùng bản thân lão cũng không nhìn nổi nữa, trừng mắt nhìn đống hành lý to như tòa núi nhỏ trong phòng, mặt lộ vẻ uể oải, lẩm bẩm:
- Quên đi, lần này nếu để tên kia chứng kiến thì sợ sẽ bị hắn mắng chết mất.
Lão lắc lắc đầu, nét mặt lộ vẻ tiếc hận đau khổ, thở dài mở vài bao hành lý, sao đó đặt vài bao ở một bên, sửa sang một lúc, cuối cùng trong phòng chỉ còn lại ba bao đồ vật.
Sau đó lão Mã không thu dọn gì nữa mà đi tới một vách tường, đầu tiên đẩy một ngăn tủ ra, sau đó lục lọi trong góc tường một chốc lát. Một cánh cửa ngầm liền mở ra.
Một túi đồ nằm trong ngăn tủ ngầm này, thỉnh thoảng truyền ra tiếng lách cách nhỏ, hình như bên trong có rất nhiều hòn đá. Lão Mã cầm cái túi cẩn thận, nét mặt lộ vài phần thỏa mãn, đưa tay sờ nhẹ, lại ôm một cái rồi trở về giữa gian phòng, nhét vào sâu bên trong một túi hành lý.
Sau khi làm xong chuyện này, lão Mã thở dài một hơi, nét mặt lộ vẻ hài lòng, nhìn quanh bốn phía. Lúc chuẩn bị rời phòng, đột nhiên từ cửa lớn của tửu quán vang lên vài tiếng đập cửa rõ ràng.
- Cốc cốc cốc!
Cùng với tiếng đập cửa vang lên còn nghe thấy giọng nói của một nam tử thanh niên rất ôn hòa truyền từ cửa vào, hình như còn mang theo vài phần ý cười, nói:
- Có ai không?
Lão Mã xoay người, nhìn ra chỗ cửa tửu quán, không biết vì sao đột nhiên cau mày lại.
Ánh mắt chiếu xuống tỏa ra vạn luồng kim quang, nóng bức vô cùng nhưng nước Long Hồ phía sau núi Trà vẫn phẳng lặng như gương, giống như một vùng bảo thạch đặt trên ngọn núi này. Thậm chí khí có người tới gần bên hồ còn cảm thấy một chút hơi ẩm mát mẻ giữa thời tiết nóng bức này.
Núi là núi xanh, nước là nước biếc. Ngọn núi đổ bóng vào trong nước, nước hồ sắc núi, đẹp không sao tả xiết.
Trong sơn thủy vốn yên tĩnh, giờ phút này lại vang lên tiếng huyên náo tại ven hồ. Có hai bóng người xuất hiện bên Long Hồ, một nam một nữ.
5/ 9


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất