Chương 48: Hồng nhan sinh tử
Lý Quý nắm chặt tay một lần nữa. Mặt gã xanh mét nhưng hồi lâu không nói nổi một lời.
Đinh Đương ai oán nhìn gã, trong ánh mắt dần dần chỉ còn sự tuyệt vọng bao phủ. Cũng không biết lấy sức từ đâu ra, nàng chậm rãi bò dậy.
Gió núi thổi tới, xiêm y của nàng đón gió tung bay. Nàng mặc quần áo hồng nhạt giống như hoa đào mùa xuân, diễm lệ mà mềm mại. Tay nàng phất nhẹ qua mặt, lau vết nước mắt nhưng lại lau không sạch. Ngón tay trắng như ngó sen vén dải tóc rủ xuống đưa lên bên tai, để cho mình chỉnh tể và đẹp mắt hơn một chút.
Người con gái như hoa đào dưới ánh mặt trời, khẽ đung đưa trong gió, giống như tại thời điểm đẹp nhất tới thê lương trước lúc héo tàn.
Nàng nói khẽ:
- Lý lang, ngươi khinh thường ta sao?
Lý Quý không nói gì.
Đinh Đương kinh ngạc nhìn gã, một lát sau nàng mới chậm rãi cúi đầu nói:
- Ta biết rồi?
Lý Quý hừ một tiếng, đột nhiên nói:
- Đừng ra vẻ đáng thương như vậy. Lúc trước ngươi đột nhiên đốt một ngọn đuốc trên đỉnh núi bên kia, tưởng rằng ta không biết suy nghĩ trong lòng ngươi sao? Có phải dưới chân núi có nhân tình của ngươi không? Ngươi gọi hắn lên? Mấy ngày nay có phải ngươi đã trồng không biết bao nhiêu sừng trên đầu ta không!
Nói tới đây, sắc mặt gã lại trở nên vô cùng phẫn nộ, nhìn Đinh Đang chằm chằm.
Đinh Đang lắc đầu, sắc mặt vẫn tái nhợt nói:
- Ta không làm gì có lỗi với ngươi. Nếu ngươi nhất định nghĩ như vậy thì ta cũng chẳng có cách nào khác. Ngươi không cần ta, ta, ta…
Dường như nàng quá đau lòng mà không nói nổi lên lời nhưng một lát sau lại cắn răng nói:
- Nếu ngươi đã không cần ta, ta vẫn muốn tu tiên. Ngươi trả lại linh thạch cho ta đi. Cùng lắm là từ nay về sau chúng ta trở thành người dưng.
Lý Quý cả giận nói:
- Không phải ta đã vừa nói với ngươi rồi sao? Hiện tại không có. Một ngàn linh thạch không phải là một số lượng nhỏ. Ngươi chờ ta ít ngày, nhiều nhất là một năm sau ta sẽ trả lại ngươi.
Đinh Đang đặt tay lên ngực, buồn bã cười nói:
- Ngươi cũng biết là số lượng không nhỏ sao? Làm sao ta chờ nổi ngươi một năm? Khi đó không biết ngươi đã ra sao rồi. Tóm lại là xin ngươi cho ta một con đường sống, đón ta lên núi, hoặc trả lại linh thạch cho ta, ta tự đi dùng Giám tiên kính.
- Không có!
Đinh Đang cắn răng nói:
- Nếu là như vậy thì ta chỉ có cách đi thẳng lên Nam tùng sơn thôi.
Lý Quý giật mình cả kinh, biến sắc quát:
- Tiện nhân! Ngươi muốn làm gì? Ngươi cố ý biến ta thành trò cười cho cả môn phái, từ nay về sau không ngẩng đầu nổi sao?
Đinh Đang nhìn Lý Quý, môi run run vài cái, cuối cùng vẫn cười một tiếng, xoay người đi về phía đường núi.
Lý Quý bước vọt tới, túm lấy bả vai Đinh Đang, cả giận nói:
- Rốt cục ngươi muốn làm gì? Ngươi điên rồi à? Vì sao lại phải ép ta như thế?
- Ta không ép ngươi!
Đinh Đang đẩy gã ra, tiếp tục đi về phía trước, khóc nức nở nói:
- Ta, ta chỉ là một nữ tử bình thường. Ta không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ muốn…
Lời còn chưa dứt, đột nhiên toàn thân Đinh Đang cứng đờ, dừng lại.
Ven Long Hồ thoáng cái chợt yên tĩnh lại, giống như một tia gió núi hây hẩy kia cũng đột nhiên biến mất.
Đinh Đang từ từ cúi đầu, nhìn xuống thân thể mình.
Một lưỡi dao mang theo máu lộ ra từ bụng nàng. Máu tươi đỏ sẫm rơi xuống từ mũi dao, nhỏ xuống mặt đất bùn dưới chân nàng, lẫn với nước bùn, trở thành màu đen kịt.
Cơn đau như thủy triều từ bụng, giống như đang xé rách tấm thân mềm mại của nàng, nghiền nát trái tim nàng. Nàng chậm rãi quay đầu, mang theo vẻ tuyệt vọng và bi thương cùng khó có thể tin nổi, nhìn người đàn ông phía sau kia.
- Ngươi…
Nàng chỉ Lý Quý, đau đớn kêu khẽ.
Lý Quý gầm khẽ một tiếng, rút lưỡi dao ra. Lập tức máu tươi bắn khắp nơi. Đinh Đang gào thét một tiếng, run rẩy sắp ngã xuống nhưng bỗng bị Lý Quý túm lấy tay, tay phải vung lên như ác quỷ tu la. Lưỡi dao lạnh như băng kia lại cắm vào ngực Đinh Đang.
- Á…
Thân thể Đinh Đang run lên, giống như trẻ con sợ đau, khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, tuyệt vọng nhìn người đàn ông bên cạnh. Lý Quý lại rút dao ra, lui từng bước về phía sau. Máu tươi lúc này chảy ra, trong nháy mắt nhuốm đỏ nửa người Đinh Đang.
Đinh Đang từ từ ngã xuống, trên mặt vẫn mang theo vẻ khó tin. Có điều tới cuối cùng, mặt nàng từ từ bình thản lại. Nàng chỉ lẳng lặng nằm đó nhìn Lý Quý cách đó không xa, trong mắt hiện lên vẻ thương hại, đau buồn.
Chợt có tiếng gió, mang theo tiếng rống giận, rồi bỗng một bóng người lao ra từ trên núi, trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt, đánh bay Lý Quý đang quỳ bên cạnh Đinh Đang.
Lý Quý bay trong không trung, giật mình nhưng lập tức trở tay đâm lưỡi dao còn mang máu tươi kia về phía bóng người vừa vọt tới.
Người lao tới là Lục Trần. Đón lưỡi dao, hắn nghiêng người một cái, tung một quyền đánh về phía mặt Lý Quý.
Lúc này Lý Quý đã được Thiên Thu môn thu làm môn hạ tu luyện một thời gian, mặc dù còn chưa thành tựu đạo hạnh nhưng cũng hơi có thu hoạch tại cảnh giới tu hành thấp nhất là luyện khí, dù sao cũng mạnh hơn người thường một chút. Lúc này gã liếc một cái liền nhận ra đây là thôn dân Thanh Thủy ở dưới chân núi, nhất thời cười lạnh một tiếng, ổn định thân thể, cánh tay nhấc lên. Chỉ cần đón đỡ được một quyền này, sau đó gã giết một phàm nhân không có đạo hạnh này cũng dễ như trở bàn tay.
Nhưng ngay giờ phút này, đột nhiên gã cảm thấy chỗ bắp đùi đau đớn. Nỗi đau như thân thể bị xé rách đột nhiên xuất hiện. Lý Quý kêu to một tiếng, vô cùng hoảng sợ lui về phía sau, cúi đầu nhìn xuống. Nhưng lúc này gã mới thấy khi Lục Trần tung một quyền đánh về phía mặt gã, tay kia đã cầm một thanh đoản kiếm màu đen vô cùng âm độc từ bao giờ. Hơn nữa nó lại nó lại vô cùng quỷ dị, yên lặng không chút tiếng động, tránh được tất cả cảm giác của gã, cắm thẳng vào bắp đùi, sau đó vô cùng hung tàn mà lập tức kéo sang một bên, tạo thành một vết thương lớn tới giật mình.
Thủ đoạn hung ác như vậy quả nhiên rõ ràng là ác nhân. Một phàm nhân nhìn bình thường không có chút đạo hạnh, trên thực tế trong nháy mắt đã gần như hạ gục gã. Lý Quý không đứng thẳng nổi nữa, ngã lăn xuống đất, trong nhất thời ánh mắt nhìn thanh đoản kiếm màu đen như ác ma trong tay Lục Trần đã lộ vài phần sợ hãi.
Lục Trần đang định tiến lên, đột nhiên nghe Đinh Đang gọi phía sau lưng:
- Lục Trần…
Bước chân hắn dừng lại một chút, nhìn thoáng qua Lý Quý đang hoảng sợ, lập tức thu hồi đoản kiếm, đến cạnh Đinh Đang, ôm lấy thân thể nàng.
Máu tươi trong nháy mắt tràn ra, dính lên quần áo hắn. Lục Trần không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn thân thể Đinh Đang. Ánh mắt hắn đảo qua bụng dưới máu thịt mơ hồ của nữ tử này, lại nhìn vết thương xuyên tim trên ngực nàng.
Đinh Đang hơi run rẩy.
Lục Trần yên lặng ôm nàng thật chặt.
Đinh Đang hơi cố sức nhìn hắn, nói nhỏ:
- Ta bị thương… Ngươi, ngươi còn có thể cứu ta không?
Lục Trần ôm nàng, trầm mặc một lát rồi chậm rãi lắc đầu.
Đinh Đang khóc thành tiếng. Nàng khóc thật đau thương, nước mắt nhỏ xuống như ngọc trai, rơi lên thân thể đầy máu của nàng. Một lúc lâu sau, hai mắt nàng đẫm lệ, nhìn Lục Trần, giống như trẻ con ngây thơ khờ khạo, mang theo tia hy vọng cuối cùng mà vươn bàn tay đầy máu tươi, nhẹ nhàng mà chẳng có sức nắm vạt áo hắn, gục đầu vào ngực hắn, khóc nghẹn ngào, cất tiếng run rẩy nói:
- Ta, ta sẽ chết sao?
Lục Trần ôm chặt nàng, nhìn ánh mắt nàng, lại trầm mặc một lần nữa, sau đó nói khẽ:
- Đúng.
…
6/ 1