Chương 57: Ánh kiếm đêm khuya
Vùng đất mê loạn hết sức rộng lớn, trải rộng trăm vạn dặm. Trong đó có vô số nguy hiểm, từ xưa đến nay đã chôn vùi tính mạng của không biết bao nhiêu sinh linh. Chẳng qua bài học xương máu của người đi trước cũng không phải không có giá trị. Cho tới ngày nay, thế giới Tu Chân của Trung thổ thần châu đã đại khái hiểu rõ về vùng đất rộng lớn, thần bí mà hỗn loạn này.
Nói thật đơn giản thì có thể chia vùng đất mê loạn đại khái thành ba phần lớn. Phần thứ nhất giới hạn từ bờ bắc tới mười ngàn dặm vào phía nam, cho tới sông lớn Long Xuyên. Đó là địa giới bên ngoài vùng đất mê loạn. Lướt qua sông lớn Long Xuyên, lại đi về phía nam hơn mười ngàn dặm, tới tận Đại Tuyết Sơn cao vút, khu vực này được xem như trung gian của vùng đất mê loạn. Mà đi tiếp về phía nam đó là khu vực trung tâm của vùng đất mê loạn, cũng là khu vực hung hiểm nhất, nơi đây có vô số tuyệt địa hiểm yếu, sinh linh kinh khủng đều ở nơi được gọi là “Vực hỗn độn” này. Mà Biển cát phá linh khiến tu sĩ nhân tộc nghe tới đã biến sắc cũng nằm ở đây.
Nói chung càng xâm nhập sâu vào vùng đất mê loạn thì tình trạng ngũ hành hỗn loạn càng mạnh mẽ hơn, các mối hiểm họa cũng càng ghê gớm. Tuy rằng chưa có một giới hạn được mọi người công nhận nhưng trong giới Tu Tiên của Trung thổ đã có một loại thừa nhận ngầm. Đó là đại đa số tu sĩ đi tới vùng đất mê loạn thật ra đều hoạt động trong phạm vi bên ngoài. Mà tu sĩ ít nhất phải đạt tới cảnh giới Kim Đan mới có tư cách vượt qua những nguy hiểm tại vùng trung gian rộng lớn.
Còn về phần Vực hỗn độn ở trung tâm, bởi nơi này thật sự quá hung hiểm, nghe nói ngay cả chân nhân Nguyên Anh cũng không dám đặt chân vào một cách thiếu suy nghĩ. Có thể nói đó là tuyệt địa hiểm yếu đứng đầu thiên hạ.
Hắc Giáp sơn mà Lục Trần chuẩn bị dẫn ba người Hàn Nam Tổ đi vào chỉ là một nơi gần biên giới của giải đất bên ngoài vùng đất mê loạn, chỗ sâu nhất chẳng qua cũng chỉ gần trăm dặm. Ở địa phương thế này, tình trạng linh lực ngũ hành hỗn loạn của vùng đất Mê Loạn cũng không nghiêm trọng lắm. Đối với đại đa số tu sĩ nhân tộc tới đây mà nói, nhiều nhất chỉ cảm thấy linh lực vận chuyển hơi bị cản trở, ngoài ra cũng không có gì ảnh hưởng cả, hầu như có thể bỏ qua.
Dọc đường đi, Lục Trần và Hàn Nam Tổ còn tốt, hai người Hà Cương và Dịch Hân đều đề phòng cẩn thân, lúc nào cũng căng thẳng thần kinh nhìn chằm chằm xung quanh, sợ bất ngờ từ rừng cây hay đống cỏ bên cạnh sẽ có yêu thú hung ác gì nhảy ra.
Chỉ thấy sau một thời gian trèo đèo lội suối, sắc trời đã tối sầm xuống, tính ra đại khái cũng đi được nửa lộ trình rồi. Kết quả đoàn người bọn họ ngoài gặp một con yêu thú Mèo núi đi ngang qua, không ngờ chẳng gặp phải nguy hiểm gì.
Nhìn qua con mèo núi kia cũng không phải yêu thú mạnh mẽ, bị Hà Cương vung một kiếm chém thành hai nửa.
Khi đêm xuống, Lục Trần dẫn bọn họ tới một khu vực chân núi, rẽ trái quẹo phải, tìm được một khối nham thạch lớn, đi vòng tới phía sau, không ngờ để lộ ra một cái hang khô ráo. Hắn quay lại cười nói với đám người Hàn Nam Tổ:
- Tối nay ngủ ở đây đi.
Đi vào trong hang, sửa sang lại một chút, sắp xếp tốt rồi, Dịch Hân vốn đi cả ngày nghĩ phải đại sát tứ phía nên tới bây giờ chỉ cảm thấy như có sức mà toàn đánh vào không khí, không nhịn được mà phải hỏi Hàn Nam Tổ:
- Hàn sư thúc, không phải vùng đất Mê Loạn nổi tiếng bởi các loại hung hiểm, khắp nơi đều là yêu thú, độc vật sao? Sao chúng ta đi cả đường hầu như không gặp gì thế? Ta thấy nơi này so với bên ngoài cũng không khác nhau gì.
Hàn Nam Tổ trừng mắt nhìn nàng, tức giận nói:
- Chưa gặp chuyện thì đừng có nói lung tung.
Dứt lời, lão quay đầu lại nhìn về phía Lục Trần, nghiêm mặt nói:
- Không ngờ quả nhiên Lục huynh đệ lại quen thuộc địa hình vùng này như vậy. Nếu ngày mai vẫn đi thế này thì không nói có tìm được Tịch Vụ Hoa hay không, chỉ riêng việc ngươi dẫn chúng ta qua đoạn đường này đã đáng giá tiền kia rồi.
Lục Trần cười cười nói:
- Quá khen rồi.
Lúc này trên mặt Hà Cương lóe lên một sự không phục, dường như muốn nói gì nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.
Khóe mắt Lục Trần nhìn rõ sắc mặt Hà Cương nhưng cũng không quan tâm, chỉ mỉm cười nói:
- Từ trước tới nay vùng đất Mê Loạn đều nguy hiểm hơn về đêm. Cho dù khu vực chỉ ven rìa này tới buổi tối cũng nguy hiểm hơn ban ngày rất nhiều. Chẳng qua nơi này của chúng ta rất an toàn, gần đây cũng không có yêu thú lợi hại gì. Nghỉ ngơi ở chỗ này một đêm xong, ngày mai tiếp tục lên đường.
Hàn Nam Tổ gật đầu nói:
- Nghe lời ngươi thôi.
Chớp mắt đã tới đêm khuya, bên ngoài tràn ngập bóng tối. Nhưng đêm nay bầu trời đã có một vầng trăng sáng treo cao, ánh trăng vắng lặng, chiếu xuống vùng sơn dã.
Gió đêm hây hẩy, lướt qua đầu ngọn cây. Có tiếng côn trùng nho nhỏ vang lên, cũng không biết truyền từ đâu đến, vang lên từng đợt.
Trong sơn động, hai người thanh niên đã ngủ thiếp đi. Lục Trần dựa vào vách tường, ánh mắt nhìn Hàn Nam Tổ phía đối diện. Chỉ thấy gã đã nhắm hai mắt lại nhưng hai tay vẫn luôn đặt trên vỏ kiếm. Dường như chỉ cần có một tiếng động vang lên là gã sẽ lập tức tỉnh táo lại, rút kiếm đón đợi.
Lục Trần nhìn thoáng quan thanh kiếm chuôi có gắn sao này, sau đó cũng nhắm hai mắt lại.
Sau lúc đó, tiếng côn trùng kêu bên ngoài sơn động đột nhiên im bặt. Một trận gió đêm thổi qua lạnh lùng, hình như mang theo chút khí lạnh.
Lục Trần chậm rãi mở mắt.
Để tránh dẫn yêu thú tới, trong sơn động cũng không đốt lửa, cho nên hầu hết mọi nơi đều tối đen. Nhưng trong bóng đêm, đôi mắt của Lục Trần dường như càng sáng quắc.
Gió ngoài động thổi ù ù, ở sâu trong rừng cây phương xa như có chút tạp âm kỳ quái thoáng thoáng bay tới theo gió, chẳng qua nghe không rõ ràng, giống như chỉ là ảo giác do đêm qua yên tĩnh mang lại.
Nhưng Lục Trần lại âm thầm đứng lên không chút tiếng động. Bóng tối xung quanh hắn lưu động nhẹ nhàng giống như sóng nước, hầu như trong nháy mắt khi hắn đứng dậy liền hòa hợp vào thân thể hắn giống như sữa và nước. Lúc này ngay cả bóng dáng hắn đều không thấy, như biến thành một bộ phận của bóng tối.
Sau khi hắn biến vào trong bóng tối liền âm thầm đi ra khỏi cửa động. Mà trong sơn động, Hàn Nam Tổ vẫn còn đang nhắm mắt ngủ. Hà Cương và Dịch Hân lại càng không thể phát hiện ra.
Ánh trăng lạnh lẽo bị cây lớn xung quanh ngăn cản phân nửa, sau khi chiếu xuống mặt đất chỉ còn từng khoảng tại cửa động. Lục Trần đứng một lúc lâu ở đó, ánh mắt trầm tĩnh, chậm rãi nhìn bốn phía, cuối cùng quay về hướng tây nam.
Bên đó là một khu rừng. Đám cây cối trong bóng tối giống như một đám vệ sĩ cao lớn, mà bóng của chúng trong đêm lại giống như những quỷ ảnh âm lãnh, có vẻ hơi âm u đáng sợ.
Lục Trần cũng không do dự nhiều, đi thẳng vào phía rừng cây kia. Bóng tối bao quanh hắn, dường như trong nháy mắt liền dung nhập vào vùng âm u của rừng cây vậy. Thật giống như trời sinh hắn đã thuộc về bóng tối, hoàn toàn hòa hợp với nơi này.
Trong rừng vô cùng yên tĩnh nhưng khi từ từ tiến vào, bóng tối liên tục dao động. Đột nhiên có một tiếng rít gào vang vọng, bóng tối quanh đó càng chấn động mãnh liệt. Một cái bóng khổng lồ trong nháy mắt lao ra từ bóng tối, phát ra một tiếng rộng to kinh thiên động địa.
Tiếng gào thét vang khắp khu rừng yên tĩnh, khiến màn đêm trong nháy mắt đột nhiên căng thẳng hẳn. Gió mạnh thoáng cái ập đến, răng nanh lóe sáng lành lạnh trong bóng đêm khiến kẻ khác phải kinh hãi. Trong chớp mắt, một cái chân rất lớn ập xuống!
- Rống!
Đó là một tiếng gào khát màu, giận dữ điên cuồng. Lục Trần cũng không né tránh, hai mắt chỉ nhướn lên một chút.
- Đinh…
Bỗng một tiếng động trong trẻo vang lên, tuy nhỏ nhưng truyền rất xa, trong nháy mắt đã áp chế tất cả tiếng rít gào. Một luồng kiếm quang từ sâu trong bóng tối vọt tới, trong nháy mắt đã bừng sáng, giống như trăng sáng trên trời cao hạ xuống nhân gian, tỏa ra ánh sáng chói mắt không thể nhìn thẳng.
Ánh kiếm như nước, thế tới như sóng dữ, đâm nát màn đêm, chém rách bóng tối.
Cái bóng khổng lồ kia rống giận một tiếng, đột nhiên im bặt.
Sau đó một vùng bóng tối bị luồng ánh kiếm kia chém thành hai nửa!
trong nháy Mùi máu tanh mắt đã tràn ra. Máu tươi tung bay trong bóng tối. trong tích tắc Tất cả bỗng như yên lặng hẳn, chỉ còn luồng ánh kiếm tuyệt đẹp mà lạnh như băng kia đi tới trong bóng đêm, sắc bén xuyên qua màn tối, trong nháy mắt đã tới trước mắt Lục Trần.
Xu thế lao tới không thể đón dỡ, không tới không dừng.
6/10