Thiên Ảnh

Chương 58: Kỳ tài Côn Luân

Chương 58: Kỳ tài Côn Luân

Lục Trần lùi từng bước về phía sau, trông giống như bị dọa sợ, mặt hắn nghiêm nghị, một tay đỡ trước ngực, tay kia buông thõng cạnh người, sau đó yên lặng thò vào trong bóng tối phía sau lưng, giống như túm được gì đó trong bóng đêm vậy.
Một khắc nọ, ánh kiếm như trăng sáng, chiếu rọi khắp rừng. Tiếng gió rít lên cuồn cuộn nhưng trong tích tắc sau đó, ánh sáng từ mũi kiếm kia đột nhiên ngừng lại chỉ cách mặt Lục Trần có một tấc.
Ánh kiếm ngập trời rơi xuống như mưa sao, thu lại dần dần, cuối cùng bị thu vào một thanh trường kiếm, yên lặng không chút tiếng động. Bóng đêm ập tới bao phủ toàn bộ bóng người phía đối diện kia.
Có thể thấp thấp thoáng đó là một người con gái.
Bóng đêm bao phủ không thấy rõ khuôn mặt nàng. Lúc này, ánh sáng duy nhất có thể thấy rõ trong khu rừng hắc ám là thanh kiếm nàng nắm trong tay.
Tiếng gió qua cây rừng xào xạc lại vang lên. Có thứ gì đó rơi rả rích từ trên trời xuống, là máu đỏ sẫm.
Một giọt máu rơi xuống mũi kiếm, rung rung, trong bóng đêm nó lại đẹp quỷ dị tới kinh tâm động phách.
Lục Trần chỉ cảm thấy mi tâm mình hơi lạnh, giống như có một thanh kiếm vô hình trong nháy mắt vừa rồi đã đâm xuống. Chuôi kiếm đó đang ở ngay trước mặt hắn, lặng yên trong bóng tối.
- Vì sao ngươi không tránh?
Một giọng nữ bình tĩnh nhưng dễ nghe truyền tới từ trong bóng tối.
Lục Trần hít sâu một hơi, nói:
- Đạo hạnh của ngươi rất cao, kiếm thế quá nhanh. Ta không tránh được.
Người con gái trong bóng tối kia hừ lạnh một tiếng, lại nói:
- Đã thế ngươi còn len lén cầm binh khí sau lưng là có dụng ý gì?
Lục Trần lập tức giơ tay phải đang buông thõng cạnh người lên, không chút do dự mà ném đoản kiếm màu đen đã nắm trong tay đi. Một lúc sau chỉ nghe phập một tiếng, thanh đoản kiếm màu đen đã cắm vào một thân cây khô cách đó không xa.
Lục Trần giang hai tay, ý bảo đã tay không tấc sắt, sau đó chậm rãi hạ xuống. Thanh trường kiếm sáng ngời này vẫn đang dừng trước mặt hắn một thước, không hề chấn động, cũng không hề có ý định thu hồi.
Gió núi thổi qua, giọt máu tươi trên mũi kiếm càng rung mạnh, sau đó đột nhiên chia làm hai nửa, yên lặng không chút tiếng động từ hai bên mũi kiếm rơi xuống mặt đất đen tối.
Trong nháy mắt này, kiếm quang trên trường kiếm hình như sáng lên một chút, khí thế mạnh mẽ trên mũi kiếm hình như có tăng lên. Bốn phía vô cùng yên tĩnh. Sâu trong đôi mắt Lục Trần, đồng tử cũng hơi co rút lại một chút.
Chẳng qua chuyện này chỉ diễn ra trong tích tắc, thanh trường kiếm đó đột nhiên lui lại phía sau, yên ắng không chút tiếng động tiến vào trong bóng tối. Mà bóng dáng người con gái kia cũng đã biến mất hoàn toàn.
Trong bóng đêm có chút ánh sáng, hình như là ánh mắt trong suốt sáng ngời của nàng. Nàng nhìn Lục Trần một chút, không nói gì nữa, xoay người rời đi, trong nháy mắt liền biến mất trong bóng đêm.
Mà vào một khắc khi nàng xoay người, bóng tối bỗng trở nên chấn động. Đột nhiên có ánh sáng đỏ lóe lên trong đêm đen. Lục Trần thấy được một bóng người trong chốc lát, dù có vài phần mơ hồ nhưng vẫn thấy được trên đầu vai nàng kia có một bộ áo choàng đỏ bằng lông chim.
Giống như chim tung cánh trong màn đêm phía sau lưng nàng, bay lượn trong bóng tối, tiến về phương xa.
Lục Trần đứng tại chỗ đó một lúc lâu, đôi mày từ từ cau lại, hình như suy tư điều gì đó. Một lát sau, hắn mới đi tới thân cây bên cạnh, thu hồi thanh đoản kiếm màu đen. Cũng không biết tay hắn có động tác gì, bóng tối xung quanh run rẩy một cái, sau đó thanh kiếm liền biến mất.
Sau đó Lục Trần đi về phía trước vài bước, ngồi xổm xuống. Mùi máu tươi tràn ngập xung quanh, nhuốm đỏ cả vùng đất rừng. Mà ở cách đó không xa là thân thể một con yêu thú kinh khủng bị chém làm hai, ngã xuống trên mặt đất.
- Hắc Ma Hùng…
Lục Trần cúi đầu nói nhỏ một câu, sau đó đi qua đá đá xác con yêu thú này.
- Chẳng thấy yêu đan đâu, chắc là bị nàng lấy rồi. Uy lực một kiếm này mạnh tới vậy… Hẳn là Nguyệt Hoa Trảm?
Hắn im lặng trong chốc lát, sau đó đứng lên, nhìn về sâu trong bóng đêm, tự nhủ một câu:
- phái Côn Luân xuất hiện một vị thiên tài trẻ tuổi lợi hại như vậy từ bao giờ?
- Chẳng qua cái áo choàng kia…
Lục Trần nói tới đây liền dừng lại một chút, lắc đầu không nói gì thêm, xoay người quay trở về.
Chỉ trong nháy mắt, bóng đêm lại theo ngay sau, vây lấy hắn, trong nháy mắt đã khiến hắn ẩn vào bóng tối.
Sáng sớm hôm sau, đám người Hàn Nam Tổ tỉnh lại rồi, bốn người liền tiếp bước trên lộ trình tới Hắc Giáp sơn.
Có lẽ xâm nhập từ từ vào vùng đất mê loạn, số yêu thú bọn họ gặp phải nhiều hơn ngày hôm qua một chút. Chẳng qua dưới sự dẫn đường của Lục Trần, dọc đường đi bọn họ tránh được hầu hết nguy hiểm, chỉ nửa ngày sau rốt cục đã thấy ngọn Hắc Giáp sơn.
Bởi vì người bình thường hầu như không có khả năng tiến vào vùng đất mê loạn, đến đây hầu như đều là tu sĩ nhân tộc cho nên trong sơn dã sẽ có rất nhiều địa phương không có người ở, đương nhiên cũng không có đường đi.
Chẳng qua chuyện gì cũng có ngoại lệ. Ví dụ như một số địa phương đặc biệt, tu sĩ nhân tộc tới nhiều hơn, giẫm đi giẫm lại liền xuất hiện một số đường nhỏ. Ví dụ như hiện tại bốn người đám Lục Trần đang đứng trên gò đất nhìn xuống liền có ba con đường nhỏ.
Lục Trần chỉ về hướng tây nam, nói với ba người Hàn Nam Tổ:
- Từ hướng này đi, nhiều nhất nửa canh giờ là có thể đến Hắc Giáp sơn rồi.
Hàn Nam Tổ gật đầu, nhìn ngọn núi phương xa, khóe miệng lộ nụ cười.
Mà Dịch Hân đứng một bên lại hơi tò mò hết nhìn đông nhìn tây, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở đường nhỏ dưới chân, sau đó hỏi Lục Trần:
- Lục đại ca, vừa rồi ngươi nói nơi này là do nhiều người đi tới mà thành đường sao?
Lục Trần nói:
- Đúng vậy.
Dịch Hân nói:
- Chẳng lẽ tất cả mọi người đều phải đi qua Hắc Giáp sơn? Thế chẳng phải linh tài trên núi đó đều bị mọi người hái hết sao?
Lục Trần cười nói:
- Cũng không phải thế. Trên Hắc Giáp sơn dù có Tịch Vụ Hoa và một số linh tài khác nhưng hầu như đều là linh vật một vân cấp thấp, không hấp dẫn nhiều người lắm. Tu sĩ thường xuyên đi qua nơi này là để tới địa phương khác.
- Địa phương khác sao?
Ánh mắt Dịch Hân nhìn về phía con đường kia, thấy nó quanh co uốn lượn, đi thông về hướng đông nam.
- Bên kia là cái gì? Có gì tốt không?
Lục Trần suy nghĩ một chút rồi nói:
- Từ nơi này đi về hướng nam mấy trăm dặm quả có vài nơi nổi tiếng sản sinh ra linh tài. Thanh Quỳ Động, Ngũ Phong Sơn, Hoàng Nê Đàm, bình thường đều có không ít tu sĩ đi qua đó.
- Thì ra là thế.
Dịch Hân gật đầu cười nói.
- Quả nhiên Lục đại ca có kiến thức yên bác.
Lục Trần nhún nhún vai, mỉm cười nói:
- Đừng quên ta chỉ nhờ vào thứ này để có chén cơm.
Dịch Hân cười thản nhiên. Mà Hà Cương đứng một bên thoạt nhìn lại có vài phần không phục, hừ một tiếng rồi nói:
- Theo ta biết thì dù hướng này đi tới vài nơi nhưng nơi có danh tiếng nhất rõ ràng không phải ở đó.
Dịch Hân ngẩn ra, nói:
- Sư huynh, ngươi biết gì chăng?
Vẻ mặt Hà Cương đầy ngạo khí nói:
- Trước khi tới đây ta đã tìm hiểu, nếu từ đây đi về hướng nam tám trăm dặm sẽ gặp chiến trường chính tà đại chiến mười năm trước, cũng là Hoang cốc nổi danh hiển hách. Nơi đó mới là nơi vô số tu sĩ muốn tới nhất.
- Lục huynh, ta nói có đúng không?
Hà Cương liếc mắt nhìn Lục Trần.
Lục Trần im lặng trong chốc lát, sắc mặt bình thản, sau đó nói:
- Đúng vậy.

7/ 1


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất