Chương 64: Ma hoa khát máu
- Cái gì?
Lục Trần cả kinh, quay người lại hỏi Dịch Hân, Dịch Hân vội vàng chỉ vào bụi cỏ ban nãy, lo lắng nói:
- Ta… ta vừa nhìn thấy trong bụi cỏ đó có…
Còn chưa dứt lời, giọng Dịch Hân đột nhiên im bặt, nàng kinh ngạc nhìn về phía đó, chỉ thấy bụi cỏ dại đó vẫn như cũ, nhưng cặp mắt hung ác mà mình vừa nhìn thấy đã biến mất tăm.
Lục Trần theo hướng mà Dịch Hân chỉ, nhìn qua bụi cỏ đó, hắn hơi nhíu mày, rồi đi tới.
Dịch Hân không biết vì sao bỗng nhiên thấy trong lòng hơi căng thẳng, nàng đi theo sau hắn, ánh mắt không ngừng nhìn quanh quất.
Hai người đi đến cạnh bụi cỏ đó, chỉ thấy cỏ cây tươi tốt, cao cỡ bằng đầu gối, có điều lúc này trong bụi trống trơn, hiển nhiên là không thể nào có người nấp trong này. Lục Trần trầm ngâm một lúc, rồi bẻ một nhánh cây ở bên cạnh, đập đập quanh bụi cỏ, chỉ thấy côn trùng bay ra, chứ không thấy bóng ai như Dịch Hân nói.
Lục Trần quay lại nhìn Dịch Hân. Mặt Dịch Hân ửng đỏ, bỗng chốc hơi mất tự tin, bụng nghĩ, không lẽ tối qua mình mệt quá, đến mức đầu óc giờ cũng mất tỉnh táo luôn sao? Lúc nãy không lẽ là ảo giác?
Lục Trần quay lại bên cạnh nàng, không nói gì, chỉ bình tĩnh bảo:
- Nếu đã không có gì, thì chúng ta lên đường thôi.
- Ừm… Được.
Dịch Hân lúng túng đáp.
Lục Trần gật đầu, rồi sải bước đi về phía trước, Dịch Hân nhìn lại bụi cỏ đó, chỉ thấy xung quanh yên tĩnh, hình như thực sự không có bất cứ thứ gì. Nhưng khi nàng kỹ nghĩ lại, thì nhớ ra cặp mắt trong bụi cỏ đó cực kỳ hung ác. Cái ký ức rõ mồn một, nàng không kìm được rùng mình một cái.
Trong lúc nàng ngập ngừng, Lục Trần đã đi được một đoạn, bỗng nhận ra điều gì đó. Hắn quay đầu gọi Dịch Hân. Dịch Hân vội đáp một câu, dẹp suy nghĩ kỳ lạ trong đầu qua một bên, bám theo Lục Trần.
Sau khi hai người họ dần đi xa, một cơn gió nhẹ bỗng thổi qua mặt sông, lướt qua bụi cỏ hoang im lặng nọ, lá cây xanh tươi khẽ đung đưa như sóng nước, thấp thoáng có một cái bóng lao vụt qua lá cây.
Lục Trần không dẫn Dịch Hân đi dọc bờ sông về thượng lưu, mà ngược lại xuôi dòng đi về hạ lưu. Dịch Hân đi được một đoạn thì phát hiện ra điều này, bèn thắc mắc hỏi Lục Trần.
Lục Trần cũng trả lời thẳng rằng đi về hạ lưu dễ đi hơn.
Nếu đi ngược dòng nước, thì tức là quay vào dãy núi có bao gồm cả Hắc Giáp sơn, trên núi có biết bao nhiêu yêu thú và nguy hiểm, rất rắc rối. Hơn nữa kể cả họ có tìm được đường về Hắc Giáp sơn, thì cũng không thể nào quay lại đường cũ được. Vì loài yêu thú như Hắc sài lang nhớ rất dai, chỉ e bầy chó hoang hung ác đó vẫn còn chờ ở trên núi cũng nên.
Còn nếu chỉ cần không nhầm phương hướng, thì đi về phía hạ lưu vẫn có thể ra khỏi Vùng đất mê loạn, nguy hiểm trên đường đi cũng ít hơn.
Trong tình hình hiện tại, thực ra Dịch Hân không có quá nhiều ý kiến. Hơn nữa từ cuộc chạy trốn đêm qua đến hiện tại, nàng đã có chút tin tưởng đối với người thanh niên tên Lục Trần mới quen biết mấy ngày này rồi. Dù gì thì mạng nàng cũng do hắn cứu, vết thương nhờ hắn chữa trị. Kể cả hắn muốn hại nàng, thì đêm qua muốn làm gì cũng đã làm từ lâu rồi. Do đó, nàng cũng đã nhanh chóng chấp nhận hiện thực này, ngoan ngoãn theo Lục Trần đi về phía hạ lưu.
Hôm nay trời quang đãng, thời tiết cuối thu trời trong gió mát, nước sông bình lặng trong lành, đồi núi hai bên bờ nhấp nhô, trông như một bức họa, chẳng hề giống Vùng đất Mê Loạn nguy hiểm trùng trùng mà truyền thuyết mô tả chút nào.
Hai người đi được chừng nửa canh giờ, thuận theo dòng nước tới một lòng chảo sông, chợt nhìn thấy phía trước màu sắc ngập tràn. Nhìn kỹ lại, thì ra trên mảnh đất rộng chừng mấy mẫu, trải đầy các loại hoa đủ màu sắc. Hoa nở rất đẹp, hơn nữa mỗi một đóa hoa đều rất to. Đóa nhỏ nhất to cũng bằng chậu rửa mặt, chúng nở rộ dưới ánh mặt trời, tựa như một dải cầu vồng rơi xuống nhân gian.
Dịch Hân mở to hai mắt, không kịp được kêu lên kinh ngạc:
- A! Nơi này đẹp quá! Nhiều hoa đẹp đến thế…
Lời còn chưa dứt, nàng bỗng nghe Lục Trần thản nhiên nói:
- Nếu không muốn chết, thì tránh xa nơi đó ra.
Dịch Hân ngạc nhiên ngoái lại, miệng hơi mở lớn, hỏi:
- Tại sao vậy?
Lục Trần không trả lời, đi về phía trước, đi sát vào bờ sông, tránh thật xa đồng hoa đó, đồng thời nói:
- Đây là “Ma hoa khát máu”, ngày thường chúng dùng màu hoa dụ dỗ sinh linh. Nhưng hễ có con mồi hơi đến gần thôi, thì sẽ có vô số gai nhọn và dây mây từ dưới đất chui lên quấn lấy con mồi. Đồng thời, trên gai hoa có độc tố, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng toàn thân con mồi đáng thương sẽ không còn chút sức lực động đậy. Tiếp đó sau khi bị kéo vào trong bụi hoa, sẽ chết rục trong nhụy hoa.
Hắn nói rất bình thản, nhưng Dịch Hân thì lại trợn tròn mắt, mặt tái mét, lộ vẻ sợ hãi, nàng nhìn lại đồng hoa đẹp đẽ đó, không kìm được rùng mình, thấp giọng nói:
- Nơi này… Nơi này sao mà nhiều quái vật đến vậy?
Lục Trần nhìn nàng một cái, lắc đầu không nói gì, rồi quay người đi tiếp.
Dịch Hân có phần nhụt chí, nàng thở dài, rồi đi theo hắn.
Hai người men theo bờ sông, đi vòng qua đồng Ma hoa nhìn tưởng như xinh đẹp đó. Rồi đi về phía trước một đoạn, đến khi sắp ra khỏi lòng chảo sông chứa Ma hoa khát máu này, thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng kêu bi thương truyền đến từ một phía, tiếng kêu chứa mấy phần thê lương, hơn nữa lại khá giống tiếng kêu của lũ Hắc Sài cẩu tối qua.
Phản ứng đầu tiên của Dịch Hân là toàn thân sởn gai ốc, suýt nữa thì nhảy dựng lên. Tối qua bị bọn Hắc Sài cẩu đáng sợ đó truy sát đến mức suýt thì chết thảm, khiến nàng cực nhạy cảm với âm thanh đáng sợ này.
Có điều nếu so sánh, thì Lục Trần bình tĩnh hơn. Hắn đưa tay bắt lấy Dịch Hân suýt nữa thì đã bỏ chạy, kéo nàng lại bên cạnh, đồng thời nhíu mày, nhìn về một bên lối ra lòng chảo sông.
Dịch Hân vẫn chưa hoàn hồn, nhưng cảm giác được cánh tay Lục Trần đang nắm lấy mình, chẳng biết tại sao lại cảm thấy an tâm, bèn nhìn về phía đó. Nàng lập tức sững sờ, chỉ thấy ở đấy không có con Hắc Sài cẩu nào cả. Không, hình như có một con chó hoang, nó không lớn, cùng lắm chỉ bằng phân nửa một con cún, lông có màu hơi đen, nhưng nhạt hơn yêu thú Hắc Sài cẩu đêm qua, rõ ràng là không giống lắm. Nhất là trên lưng nó, từ sau gáy và cổ kéo dài đến sống lưng, có một đường lông trắng vừa dài vừa hẹp, rất rõ ràng, có thể cho thấy chú chó nhỏ này không phải là Hắc Sài cẩu.
sau khi quan sát một lúc, thì Dịch Hân phát hiện thêm một số điểm khác.
Chú chó đó nằm trên mặt đất, không động đậy, chỉ kêu buồn bã, âm thanh thê lương, trông rất thảm thương. Có một cái chân ngoắc sau người, khác với ba chân còn lại, hình như là bị gãy.
Chú chó nằm đó, ánh mắt mơ màng, dường như đã sắp đến mức sức cùng lực kiệt, cả tiếng kêu buồn bã cũng yếu dần. Xem ra nếu không có ai cứu giúp, thì chỉ chốc sau, con vật nhỏ này sẽ phải chết tại đây.
- Trông nó đáng thương quá!
Dịch Hân không kìm được thốt lên.
Lục Trần nghe thấy câu này của nàng, liền nhíu mày lại, hờ hững liếc nhìn thiếu nữ này.
7/ 7