Chương 65: Cái bẫy chết người
Dịch Hân tự dưng bị hắn nhìn như vậy, bỗng thấy chột dạ. Do dự một lúc, nàng mang một cảm giác không mấy tự tin, khẽ giọng hỏi:
- Lục đại ca, chú… chú chó này, có khi nào cũng là thứ gì đó ghê gớm có thể gây hại đến tính mạng chúng ta bất cứ lúc nào?
Lục Trần liếc qua đó, nói thản nhiên:
- Nhỏ như vậy, dĩ nhiên không thể giết được chúng ta.
Dịch Hân thở phào một hơi, như trút được gánh nặng trong lòng:
- Vậy chúng ta cứu nó đi, được không?
Lục Trần hừ một tiếng:
- Hôm qua cô mới bị đám Hắc Sài cẩu truy sát bán sống bán chết, sao hôm nay lại mở lòng từ bi vậy?
- Hả?
Dịch Hân ngơ ngác.
- Chú chó này cũng là Hắc Sài cẩu sao? Vừa rồi ta nhìn nó, còn tưởng không phải…
- Đúng là nó không phải yêu thú Hắc Sài cẩu thuần chủng.
Lục Trần cắt ngang lời Dịch Hân.
- Đây là dị chủng lai tạp giữa Tuyết lang trong núi và Hắc Sài cẩu, hiếm có trường hợp sống được lâu, có cứu nó cũng uổng công.
Dịch Hân ngạc nhiên nói:
- Vì sao?
Lục Trần định nói rồi lại thôi. Không hiểu tại sao, sắc mặt hắn đột nhiên trầm xuống, dường như có đôi phần không vui, đến giọng nói cũng tỏ ra mất kiên nhẫn hiếm thấy:
- Tóm lại, nó vẫn mang huyết mạch của Hắc Sài cẩu, cô có muốn cứu nó nữa không?
Dịch Hân bị hắn quát một tiếng, liền rụt người lại, một lúc sau mới nhút nhát nói:
- Ta nghe lời huynh là được rồi.
Lục Trần hừ một tiếng, quay người đi, Dịch Hân khẽ thở dài, rồi đi theo hắn.
Sau lưng tiếng kêu rầu rĩ của chú chó nhỏ nó không ngừng vọng lại, Dịch Hân không đành lòng. Nhưng lý trí lại nói với nàng, có lẽ cách làm của Lục Trần mới là lựa chọn hoàn toàn chính xác, nên đành cố gượng không quay đầu lại nhìn.
Hai người đi ra khỏi lòng chảo sông, cuối cùng chú chó đó cũng khuất khỏi tầm nhìn của họ.
Cùng lúc đó, dòng sông ở đoạn này uốn quanh, chảy về một hướng khác. Lục Trần dừng bước tại đây, ngẩng đầu nhìn bốn phía, rồi lại nhìn trời, hình như đang phân biệt phương hướng và địa hình. Còn trong lúc chờ đợi thì Dịch Hân do dự mấy hồi, rồi không kìm được nhân cơ hội này, lén đi bất bước về lòng chảo sông, thò đầu nhìn về phía lúc nãy.
Song ngay lúc đó, Dịch Hân bỗng nhiên kêu lên, rồi đưa cánh tay bị thương lên che miệng, trong mắt đầy kinh hãi.
Lục Trần ở bên cạnh liền phát hiện ra điểm lạ thường ở Dịch Hân, bèn quay đầu lại nhìn, hắn lập tức nhíu mày.
Chỉ thấy ngay gần chú chó bị gãy chân ở đằng xa, lúc này thình lình xuất hiện một con báo vàng không hề nhỏ. Nó đang nhe ra cái răng nanh sắc nhọn, từ từ tới gần chú chó đó, ánh mắt ngập đầy sự thèm thuồng.
Chú chó kêu lên thảm thiết, dường như cảm giác được tai ương sắp sửa ập đến. Nó ra sức vùng vẫy lùi về sau, nhưng một chân của nó lê trên đất, dù nó có cố sức bò thế nào, cũng chỉ là giãy chết một cách bất lực.
hiển nhiên con báo vàng cũng thấy rõ sự yếu ớt của chú chó này, có điều với tư cách là yêu thú, nó vẫn giữ cảnh giác. Đầu tiên nó nhìn trái nhìn phải, thấy xung quanh không có kẻ địch ẩn nấp. Đồng thời nó còn tỏ ra hết sức kiêng dè đối với đồng Ma hoa khát máu nọ, liên tục giữ khoảng cách rất xa.
Chú chó nhỏ nằm cách đồng Ma hoa khát máu tầm mười ba trượng, con báo quan sát đồng hoa, như đang nhận định khoảng cách này đã vừa đủ, không làm kinh động đến Ma hoa. Thế là nó khẽ gầm một tiếng, vút lên không, bổ nhào về phía chú chó.
Chú chó kêu lên thống thiết, âm thanh thê lương. Dịch Hân đứng ở xa khẽ run lên, không kìm được nhắm mắt lại, nàng không dám nhìn nữa.
Song chính vào lúc này, đột nhiên một bóng đen không biết từ nơi nào vụt bay ra, lướt qua khoảng không, đáp xuống giữa chú chó và đồng Ma hoa khát máu.
Lục Trần căn mắt, đột nhiên đồng tử hơi co lại, chỉ thấy thứ vừa thình lình bay ra đó, là một miếng thịt dầm dề máu.
Vù…
Hình như có một luồng gió nhẹ khẽ thổi qua, trong lòng chảo sông rộng lớn, bỗng nhiên tất cả đều im lặng.
Gần như chỉ trong một cái chớp mắt, con báo vàng đã bay giữa không trung đột nhiên gào lên giận giữ. Nhưng mặt đất đằng trước thình lình chấn động kịch liệt. Ở ngay gần miếng thịt đó, chỉ nghe thấy một tiếng “ầm”, những nhánh dây thô dài mang đầy gai nhọn từ dưới đất chui lên, thoắt cái đã quấn lấy miếng thịt đó.
Nhưng miếng thịt đó quá nhỏ, hơn nữa còn không động đậy, mấy nhánh dây chuyển động vài cái, ngay lập tức lại phát giác ra gì đó, bèn đồng loạt chuyển hướng. Lần này, chúng nhắm vào con báo vàng đang nhảy giữa không trung.
Trong mắt con báo không còn sự hung tợn, mà lúc này đã đầy sắc thái sợ hãi. Chẳng để tâm gì chú chó kia nữa, nó ngã xuống đất kêu lên ai oán, định cụp đuôi bỏ chạy.
Nhưng mấy nhánh dây đáng sợ đó đã ào tới với tốc độ nhanh như chớp, chúng đi tới đâu đất đá bay tới đó, chỉ nghe thấy tiếng ầm ầm xen lẫn tiếng gầm rú chói tai. Một chốc sau, giữa tiếng gào thét phẫn nộ của con báo vàng, nó đã bị mấy nhánh dây đó trói chặt chính vào lúc nó định chạy ra ngoài ranh giới, rồi từ từ bị kéo lùi về sau.
Con báo gào rú xối xả, ra sức giãy giụa, nhưng trên từng nhánh dây quấn chặt, mấy chốc sau đã có vô số gai nhọn đâm vào da thịt nó!
Dần dần, tiếng nó trầm xuống, thân thể vùng vẫy càng lúc càng yếu đi, cuối cùng người nó lả đi.
Chính vào lúc này, một sợi dây thừng đen thình lình bay ra. Chỉ thấy trên sợi dây có một cái móng vuốt, đáp chính xác vào chân sau con báo, rồi buộc chặt. Móng vuốt sắc nhọn lập tức cứa vào thịt, con báo tru lên đau đớn, một cái chân đã lìa khỏi thân thể.
Kỳ lạ là Ma hoa khát máu lại không hề có bất cứ phản ứng nào với chuyện này, chúng vẫn tiếp tục kéo lê con báo đã thoi thóp hơi tàn về phía sau. Mấy chốc sau đã kéo nó vào trong bụi hoa hoa lệ đó. Sau một chút dao động, tất cả yên tĩnh trở lại.
Sợi dây thừng trói một chân báo rơi xuống đất, rồi từ từ thu về. Cùng lúc đó, một bóng người bước ra, cáu bẳn phỉ nhổ một tiếng, một tay nắm lấy chân báo, một tay xách chú chó bị gãy chân lên, rồi quay người rời đi.
Dưới ánh mặt trời, người này thoạt nhìn như ác quỷ vừa bước ra từ Cửu U Hoàng Tuyền. Người y hơi còng, da ngăm đen khô nẻ, gần như bộ xương bọc da. Trên gương mặt đáng sợ của y, hai cái răng nanh khiếm khuyết nhe ra khỏi miệng, khiến trông càng giống dã thú hơn là người.
Lúc rời đi, tên cổ quái này hình như còn nghĩ đến chuyện gì đó, y đột nhiên quay đầu nhìn về phía lối ra chảo sông, nhưng chỉ thấy ở đó vắng tanh, không có lấy một bóng người.
Y làu bàu một câu trong miệng, hình như chửi rủa điều gì đó độc địa, rồi nắm cái chân đầy máu, thoắt cái biến mất khỏi lòng chảo sông, cũng không biết là đi về đâu.
Rất lâu sau, đằng sau vách đá bên ngoài lối ra chảo sông, Lục Trần và Dịch Hân từ từ ló dạng. Một bàn tay của Lục Trần bưng kín miệng Dịch Hân, còn ánh mắt Dịch Hân thì tràn đầy nỗi khiếp đảm, dường như không thể hiểu nổi những gì vừa diễn ra.
Còn thần sắc Lục Trần thì lại có mấy phần lãnh đạm, hắn lạnh lùng nhìn về phía lòng sông, như đang suy nghĩ điều gì đó. Được một lúc sau, chợt chỉ nghe hắn khẽ nói một câu:
- Người Man?
7/ 8