Chương 71: Mắt chó nhìn người.
Dịch Hân đỏ mặt:
- A … thật ra cũng chưa thể coi là đệ tử thật, nhưng cũng đúng.
Lục Trần nghe vậy đâm hơi tò mò, hỏi thêm vài câu. Thì ra tuy Dịch Hân nhìn thì nhu nhược nhưng cũng là nữ tử có lai lịch. Nàng sinh ra trong thành Côn Ngô dưới núi Côn Luân, là con gái của một người họ Dịch trong thành. Mà nhiều năm qua Dịch gia và phái Côn Luân vẫn có quan hệ chặt chẽ, mấy năm qua có không ít đệ tử vào phái Côn Luân.
Khi Dịch Hân còn nhỏ đã có một vị tu sĩ thần thông quảng đại đạt tới cảnh giới Kim Đan phát hiện tư chất, đã ngỏ ý với Dịch gia, chuẩn bị thu nàng làm đệ tử.
Nhưng sau đó vị tu sĩ Kim Đan kia xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn mà bị trọng thương, phải bế quan mười năm, nên chuyện nhập môn của Dịch Hân bị hoãn lại. Nhưng người trong phái Côn Luân đều biết, Dịch gia cũng không giấu diếm việc này, cho nên trên dưới núi Côn Luân đều coi Dịch Hân là đệ tử trong nhà.
Thật ra lần này hai người cùng đồng hành với nàng đều là đệ tử chính thức của phái Côn Luân. Lần này bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ tìm kiếm hoa Tịch Vụ nên đã đưa nàng đến Vùng Đất Mê Loạn này. Thứ nhất là để tỏ vẻ thân thiết. Thứ hai cũng chưa hẳn là không có ý muốn nịnh nọt vị tu sĩ Kim Đan gần đây có tin đồn sắp xuất quan kia. Một khi vị nhân vật lợi hại này xuất quan, không bao lâu sau đương nhiên Dịch Hân sẽ chính thức trở thành đệ tử phái Côn Luân.
- Chúc mừng, chúc mừng!
Lục Trần cười với Dịch Hân.
Dịch Hân cười gật gật đầu, nhìn Lục Trần. Nàng chỉ cảm thấy người thanh niên tươi cười ôn hòa bình tĩnh này nhìn thì có vẻ hiền lành nhưng không tới nửa giây trước, trong Vùng Mê Loạn, hắn đã từng ngẫu nhiên tỏa ra sát khí lạnh thấu xương.
Chỉ trong nháy mắt, nàng hơi hoảng hốt, luôn cảm giác mình nhìn Lục Trần có gì đó như ảo giác phân liệt. Một là nam tử ôn hòa mỉm cười trong ánh sáng, người khác là một ma đầu lạnh lùng giết chóc trong bóng tối.
Nhưng đương nhiên cái suy nghĩ này có phần vô căn cứ. Nàng cũng lắc lắc đầu xua đuổi những suy nghĩ vớ vẩn này, sau đó cáo từ hắn. Nàng đứng sang vẫy vẫy tay với con chó nhỏ, cười nói:
- A Thổ, tới đây. Ta đưa ngươi về nhà!
A Thổ là cái tên họ đặt cho con chó, mà cái tên Lục Trần đặt cho nó còn khó nghe hơn, ví như: Hắc Vượng, A Hoa, Ngốc Mao… Theo như lời hắn thì, dù sao sớm muộn gì con chó này cũng sẽ chạy đi, không cần mất công tìm cái tên thật hay cho nó.
Dịch Hân thấy con chó đáng thương, dũng cảm bênh vực nó, dùng lý lẽ biện luận cho nó, bỏ hết từng cái tên khó nghe. Cuối cùng, hai người miễn cưỡng lấy âm của chữ “ngốc”, chọn A THổ làm tên.
Tuy cái tên này nghe rất là quê mùa, nhưng tốt xấu gì cũng không quá khó nghe. Tuy vẫn có vài phần giống như tên chó đất nhà nông, nhưng hiện tại xem A Thổ, trông có vẻ ngốc ngốc, đầu quấn một đống vải, bốn chân cà nhắc, thật sự không có cái gì hay ho. Chưa chắc đã là một con chó đất tốt.
Cho nên, chó đất….thì gọi là chó đất gì. Dù sao lúc đó Dịch Hân cũng không nghĩ ra cách gì khác.
Nhưng từ khi ra khỏi lòng chảo Vùng đất Mê Loạn cho tới giờ, ở chung với nhau mấy ngày, Dịch Hân lại khá là yêu thích A Thổ. Chưa kể, từ nhỏ lớn lên nàng ở Dịch gia, điều kiện sinh hoạt đương nhiên cực tốt, nhưng gia giáo quá mức nghiêm khắc, cho tới giờ chưa từng nuôi con cún con miu nào, nên quả thực mấy hôm nay đã rất quyến luyến A Thổ.
Lục Trần đứng bên cạnh, nhìn nàng:
- Ngươi….muốn đem theo nó về nhà nuôi sao?
- Đúng vậy.
Nàng vui vẻ đáp:
- A Thổ cũng rất đáng thương, huynh xem nó bị thương nặng như vậy.
Lục Trần liếc nhìn A Thổ đứng cách đó không xa. Hôm đó, khi phát hiện, quả thực nó bị thương rất nặng, nhưng dù sao con chó này cũng có huyết mạch yêu thú, khả năng phục hồi cực kỳ kinh người. Chỉ trong mấy ngày vết thương trên người nó đã tốt hơn nhiều. Đặc biệt là vết thương ở cái chân gãy của nó, đã gần như lành lại rồi. Tuy không thể tránh bước đi cà nhắc nhưng nếu bỏ cây gậy gỗ kia đi thì miễn cưỡng cũng có thể chạy được.
Nếu so ra thì, hai cây nẹp gỗ trên tay Dịch Hân còn chưa tháo ra được kia kìa.
Hắn nhún nhún vai:
- Cô muốn nuôi thì nuôi thôi. Tùy cô.
- A Thổ, lại đây.
Nàng vẫy vẫy tay với con chó nhỏ, mặt mũi vui vẻ.
Quả nhiên A Thổ rất nghe lời, vẫy vẫy đuôi chạy tới bên cạnh nàng. Nàng ngồi xổm xuống, xoa xoa cái đầu ngốc nghếch của nó, nói:
- A Thổ, từ biệt Lục đại ca đi, chúng ta phải về nhà rồi.
Con chó hơi nghiêng nghiêng đầu, nhìn nàng với đôi mắt sáng ngời, sủa “Gâu gâu” hai tiếng.
Nàng bật cười, chỉ Lục Trần:
- Là từ biệt Lục đại ca đó, chúng ta sắp đi rồi.
A Thổ chớp chớp mắt, nhìn Dịch Hân, lại quay đầu nhìn Lục Trần, sau đó sủa với nàng hai tiếng rồi quay người chớp chạy tới bên cạnh Lục Trần nhanh như, nằm xuống.
- Ồ?
Cả Lục Trần và Dịch Hân đều hơi ngơ ngác, xem ra con chó không muốn từ biệt Lục Trần rồi. Một lúc lâu sau, hắn bỗng nhướng mắt, nghĩ tới điều gì đó, mà Dịch Hân từ đằng kia cũng chạy lại, ôm lấy con chó, miệng nói:
- A Thổ, ngươi ngốc rồi, ta nói là…
Nàng còn chưa dứt lời, con chó nhỏ rụt người lại, chuồn ra khỏi cánh tay nàng, trốn ra sau lưng Lục Trần.
Lần này thì ý tứ của con chó nhỏ quá rõ ràng rồi. Dịch Hân cũng ngạc nhiên đứng lên. Nàng đột nhiên hơi xấu hổ, tức giận nói:
- Này! A Thổ thối, ngươi có lầm hay không? Mấy ngày hôm nay, người cho ngươi ăn là ta, ôm ngươi ngủ là ta, chơi đùa với ngươi cũng là ta. NHưng sao đến lúc này ngươi lại chọn Lục đại ca mà không chọn ta?
A Thổ thò mặt ra khỏi bắp chân Lục Trần dò xét, có hơi lén lén lút lút, sau đó sủa hai tiếng, coi như thừa nhận.
Lục Trần liếc mắt.
A Thổ cọ cọ vào chân hắn, cái đuôi lắc lư như cối xay gió, đầy nịnh bợ.
Dịch Hân xoa xoa trán, vô cùng đau đớn, chỉ vào nó:
- Ngươi….ngươi….ngươi…
- Khụ…à…. đại khái ta cũng đoán được một chút nguyên nhân.
- Tại sao?
- Vùng đất Mê Loạn tồn tại hàng chục tỉ năm vẫn luôn là thế giới hiểm ác mạnh sống yếu chết. Vô số sinh linh ở đây, kể cả tiểu yêu thú lớn nhỏ cũng đều đã quen với phép tắc này. Cho nên, từ khi chúng còn nhỏ, nếu được lựa chọn, đương nhiên yêu thú sẽ theo bản năng sinh tồn mà dựa vào nơi mạnh hơn….
Hắn liếc nàng, cười cười, không nói nữa.
Dịch Hân ngây người, khuôn mặt đang tươi cười hơi đỏ lên, nửa ngày sau mới hận hận mắng:
- Đáng giận. Tiểu súc sinh mắt chó như ngươi cũng coi thường ta!
8/ 4