Chương 70: Lúc chia tay
Mặc dù hơi kinh ngạc vì sức chịu đựng của chú chó nhỏ này, nhưng tay Lục Trần vẫn không ngơi nghỉ. Thanh kiếm đen vẫn vung như bay trên người chú chó, chẳng mấy chốc sau, đã xẻo ba miếng thịt rữa trên người nó, máu chảy đầy đất.
Sau đó, Lục Trần lại lấy ra một ít bột thuốc kỳ lạ, rắc lên vết thương của chú chó. Máu nhanh chóng được cầm lại, tiếp theo hắn dùng vải trắng băng chỗ bị thương lại.
Sau khi xử lý xong, chú chó trông có vẻ như hấp hối, hoàn toàn không còn chút sức lực nào, đành tựa đầu xuống đất thở từng hơi cực nhọc. Còn Dịch Hân đứng bên cạnh thì đã thất kinh hồn vía, mặt trắng bệch.
Có điều khi nhìn mấy vết thương đã được băng vải trắng, Dịch Hân cũng thở phào một hơi, khẽ giọng nói:
- Đa tạ huynh, Lục đại ca.
Lục Trần nhìn nàng:
- Chưa xong đâu.
- Hả?
Dịch Hân cả kinh.
- Còn gì nữa sao?
Lục Trần lặng lẽ quay đầu đi, như thể chẳng có gì để nói, hắn chỉ tay vào phía chân sau của chú chó.
Ở đó còn một cái chân gãy nữa.
Dịch Hân á khẩu, bỗng chốc chẳng biết nói gì cho phải.
Cũng may Lục Trần không nói gì thêm. Hắn đi về một phía, chặt một khúc cây giống với khi chữa thương cho Dịch Hân lúc sáng. Nhân lúc này, Dịch Hân cúi xuống cạnh chú chó, khẽ giọng nói với nó:
- Chó con, đừng sợ, Lục đại ca lợi hại lắm, vết thương của ngươi huynh ấy sẽ giúp ngươi chữa khỏi…
- Chân nó khác với tay của cô.
Giọng Lục Trần vang lên bên tai Dịch Hân, Dịch Hân ngước lên nhìn, thì thấy Lục Trần cầm một khúc cây ngồi xuống, miệng nói thản nhiên:
- Tay cô tuy bị gãy, nhưng nối lại sớm và lại có thuốc, nếu không có gì bất trắc xảy ra, thì cùng lắm là một hai tháng sẽ hồi phục. Nhưng chân của con chó này thì khác, nó bị gãy quá lâu rồi.
- Hả, vậy nó sẽ thế nào đây?
Dịch Hân sốt sắng hỏi.
Lục Trần ngẫm rồi nói:
- Có thể vẫn nối xương được, nhưng chắc chắn không thể hồi phục như cũ, khá lắm thì sau này cũng phải làm một con chó què chân thôi.
- Chó què chân…
Dịch Hân sững sờ nói một câu, nhất thời không biết nên nói gì.
Còn Lục Trần đã nhấc cái chân gãy của nó lên. Hắn kiểm tra miệng vết thương trước, sau đó làm sạch kỹ càng, rồi cẩn thận nối xương lại, bôi lên ít bột thuốc, cuối cùng dùng vải trắng cố định chân với khúc cây lại.
Đến đây thì công việc cứu chữa chú chó cũng hoàn tất. Lúc này nhìn lại, chú chó mực ban đầu trở nên trụi lông thì thôi khỏi nói, đã vậy khắp người còn quấn đầy vải trắng, chân sau thì buộc khúc cây, trông buồn cười phải biết, nhưng so với tình trạng thê thảm như lúc ở sơn động của gã người Man, thì vẫn khá hơn rất nhiều.
Giằng co một hồi như vậy đã làm mất rất nhiều thời gian, hôm nay hai người họ chưa đi được bao xa, cuối cùng mới ra khỏi lòng sông được mấy dặm thì trời đã chập tối.
Ban đêm ở Vùng đất Mê Loạn bình thường không thể đốt lửa, Lục Trần và Dịch Hân cũng không nghỉ lại bên bờ sông. Vì theo Lục Trần nói, ban đêm một số yêu thú có thể đến bờ sông uống nước, tới lúc đó mà còn ở đây thì chết là cái chắc.
Chuyện này thì dĩ nhiên là Dịch Hân hoàn toàn nghe theo Lục Trần, thế là hai người tìm một gốc cây cao lớn trèo lên trên, tiện tay còn mang theo chú chó nhỏ.
Khi sắc trời đã tối hẳn, Dịch Hân tựa vào thân cây, ôm chú chó được băng bó như cái bánh chưng vào lòng, khẽ giọng an ủi nó, thoạt nhìn như đang vỗ về một đứa bé.
Giọng nàng nhẹ nhàng mà ôn nhu, như tiếng thầm thì của rừng cây, lại tựa như gió xuân ấm áp thoảng qua.
- …Ngươi đừng sợ. Bọn ta cứu ngươi rồi, dĩ nhiên là sẽ không vứt bỏ ngươi đâu. Ít nhất thì cũng đợi tới khi ngươi khỏi hẳn. Tới lúc đó, ta sẽ thả ngươi về…
- Cô thả nó về cũng chỉ còn đường chết cho nó thôi.
Lục Trần ngồi ở phía bên kia thân cây, đột nhiên mở miệng nói.
Dịch Hân ngạc nhiên:
- Tại sao?
Lục Trần ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đêm tối tăm, trầm mặc một lúc mới đáp:
- Chẳng phải cô đã hỏi ta tại sao không cần phải cứu loài chó này rồi đấy thôi.
- Phải.
- Con chó này lai tạp giữa Tuyết lang và Hắc Sài cẩu. Tuyết lang là loài yêu thú cao cấp ngạo mạn và mạnh mẽ, quen sống độc hành. Tuyết lang đực khi động dục nếu không tìm được bạn tình sẽ tùy ý giao phối với loài Hắc Sài cẩu yếu ớt, nhưng tuyệt đối không bao giờ quan tâm tới hậu duệ. Còn Hắc Sài cẩu thì trời sinh đã là loài yêu thú hung ác và khép kín sống thành bầy, đặc biệt coi trọng huyết mạch thuần chủng. Giống lai tạp như con chó này mà xuất hiện trước mặt lũ Hắc Sài cẩu thì sẽ bị tất cả bọn chúng tấn công, cắn xé thành nghìn mảnh. Đây cũng là nguyên nhân vì sao loài chó lai này xưa nay hầu như không thể sống lâu, vì đa số bọn chúng sau khi sinh ra, sẽ bị cắn chết.
Dịch Hân lặng lẽ cúi đầu, còn chú chó nàng ôm trong lòng thì khẽ rên một tiếng, chẳng biết có phải đang oán trách số phận bi phảm này hay không.
Rốt cuộc tại sao chú chó xui xẻo này không bị cắn chết khi chào đời, và sau đó lại rơi vào bàn tay hành hạ của gã người Man, những chuyện này dĩ nhiên không còn cách nào truy cứu được nữa.
Có điều những ngày tiếp theo coi như là yên bình, Lục Trần đưa Dịch Hân và chú chó này đi tiếp trong Vùng đất Mê Loạn. Trên đường đi không gặp rắc rối gì to lớn, tầm khoảng năm ngày sau, cuối cùng họ cũng quay trở lại Dược Hổ hạp.
Tính ra thì họ đã đi một vòng mới quay lại, có điều khi vào Vùng đất Mê Loạn có bốn người, nhưng khi trở về chỉ còn lại hai, không khỏi khiến Dịch Hân đau buồn.
Nhưng trong năm ngày này, chú chó xui xẻo đó có sức sống cực kỳ ngoan cường, thương thế nặng như vậy mà lại khỏe lên rất nhanh, mấy ngày sau đã có thể chạy tới chạy lui rồi.
Có điều đúng như Lục Trần đã nói, cái chân đó của nó đã bị què vĩnh viễn, lúc chạy cũng khập khiễng, trông rất kỳ quặc lại xấu xí. Nói ra cũng lạ, sau khi nó có thể hoạt động tự do, Lục Trần và Dịch Hân đều không giữ chặt nó, nhưng nó cứ ngoan ngoãn đi theo họ, chưa bao giờ có ý định lén bỏ đi, cứ đằng đẵng đi theo suốt cả chặng đường.
Đi vào trong Dược Hổ hạp, Lục Trần liếc nhìn chú chó nhỏ, thấy nó chạy tới chạy lui một cách hiếu kỳ, nhìn ngắm cảnh sắc xung quanh. Chẳng buồn để ý tới nó nữa, hắn nói với Dịch Hân:
- Đi đến đây coi như là rời khỏi Vùng đất Mê Loạn rồi, Hai chúng ta mỗi người một ngả tại đây thôi.
Dịch Hân khựng lại, ngập ngừng một lúc, nàng nhìn Lục Trần, lộ thần sắc cảm kích tự đáy lòng:
- Lục đại ca, ta… thật sự đa tạ huynh.
Lục Trần cười đáp:
- Không cần phải khách khí, chuyện cỏn con mà.
Dịch Hân lắc đầu, thở dài:
- Không đâu, ta biết ta rất ngốc, trên đường đi đã gây rất nhiều phiền toái cho huynh. Lục đại ca, những cái khác ta không nói nhiều nữa, sau này nếu có cơ hội, huynh cứ đến núi Côn Lôn tìm ta, ta nhất định sẽ…
- Hả?
Lục Trần sững sờ, dừng bước lại nhìn Dịch Hân, hắn tỏ ra kinh ngạc:
- Sao cơ, cô là đệ tử phái Côn Luân?