Chương 99: Nhàn Xử Lạc Tử
Lúc đi ngang qua Lục Trần, tiểu cô nương với thần sắc lạnh lùng không chút biểu cảm kia dường như cảm thấy có điều gì khác lạ nên ánh mắt liền nhìn lướt qua phía hắn một cái. Vừa vặn lúc đó Lục Trần cũng đang nhìn nàng, ánh mắt hai người chạm nhau, bất giác, cả hai đều đồng thời quay mặt đi.
Thiếu nữ dung mạo tuyệt mỹ lạnh lùng đi thẳng lên núi, lúc này các đệ tử Côn Luân ở sơn môn mới thở dài một hơi, liên tục xì xào bàn tán, nhưng hầu như không người nào biết được thân phận của thiếu nữ kia.
Nhưng mà lão giả đi cùng, thì có không ít người nhận ra chính là một vị tu sĩ Kim Đan rất có thực lực của bổn môn là Trác Hiền, cả thân phận và địa vị của lão đều không hề đơn giản, lão chính là sư đệ của đương kim Chưởng môn phái Côn Luân Nhàn Nguyệt chân nhân, đồng thời cũng là đệ tử thứ hai của Bạch Thần chân quân quanh năm bế quan tu luyện ở “Đông Phong” là một trong bốn tòa kỳ phong trên Thiên Khung Vân Gian.
Vì vậy việc nhân vật có thực lực không nhỏ của bổn môn lại đích thân đưa lên núi vị tiểu cô nương kia, tự nhiên là khiến không ít người động tâm, lập tức đã có người suy đoán có thể là Trác Hiền thượng nhân vừa mới thu được một đệ tử mới và cô bé kia quả thật là đã tu mấy đời mới được phúc khí lớn như vậy.
Lúc Lục Trần đi ra khỏi sơn môn, quay đầu lại nhìn một cái, chỉ thấy đoàn người kia sớm đã biến mất ở ngọn núi xa xa, ánh mắt của hắn chớp lên, nhưng liền sau đó lại nhẹ nhàng lắc đầu, miệng nở một nụ cười, thần sắc trên mặt có chút kỳ quái.
“Lục đại ca, huynh cười cái gì thế?” Dịch Hân ở ngay bên cạnh, thấy được ánh mắt của hắn, mở miệng hỏi.
“Không có gì.” Lục Trần đáp qua loa một câu, cười nói, “Đi thôi, chúng ta mau vào thành Côn Ngô xem con chó ngu xuẩn kia có chết đói chưa.“Dịch Hân cười đáp ứng, nhưng lập tức đứng lại, nhìn Lục Trần đầy hoài nghi mà hỏi: “Lục đại ca, chẳng lẽ huynh đi nhờ vả một người thường xuyên hay bỏ đói A Thổ chăm sóc nó sao?”
*
“Nói thật ta có chết đói cũng chưa đến lượt nó chết đói đâu!”
Trước cái khung cửa hẹp đến nỗi có thể giăng lưới bắt chim trong Hắc Khâu các, lão Mã mập tỏ ra vô cùng bất bình với Lục Trần, phàn nàn nói, “này Lục Trần, ta hỏi thật ngươi nhé, rốt cuộc là ngươi tìm ở đâu ra một con chó dữ gian manh đến vậy!”
“A Thổ không phải chó dữ!” Dịch Hân ở bên cạnh nói vọng vào, chỉ thấy nàng giờ phút này mặt mày hớn hở mà ngồi xổm ở một bên trên mặt đất, vừa nói xong, nàng liền xoay người sang hướng khác. Nơi đó con chó A Thổ với bộ lông màu đen bóng loáng đang vui vẻ nhảy nhót bên người nàng, ra sức vẫy đuôi, cái đầu chó không lúc nào yên mà cứ cọ cọ vào người nàng, thỉnh thoảng còn thè lưỡi ra liếm vào mặt và tay Dịch Hân, Dịch Hân thì không ngừng trêu chọc nó rồi lại cười lên ha ha ha không ngừng.
“Làm sao vậy, nhìn bộ dạng của ngươi có chút tiều tụy đấy.” Lục Trần cười với lão Mã nói.
“Nói nhảm cái gì vậy, ta hỏi ngươi, giả như ngươi phải nuôi một con chó như vậy trong nhà, ngươi có cảm thấy thư thái không?” Lão Mã căm tức nói.
“A Thổ làm sao? Ta nhớ con chó này rất đần, có vẻ rất trung thực đó.”
Lão Mã hừ một tiếng, nói: “Ta chưa bao giờ thấy qua một con chó nào tham ăn đến như vậy, giống như suốt ngày nó chỉ lo nghĩ xem là nên lấy cái gì ăn, đồ ăn đủ cho chó nhà khác ăn ba ngày, nó chỉ ăn có một ngày là hết. Hơn nữa mặc kệ đồ đó sống hay chín, mặc kệ ta giấu ở nơi nào, con chó này dường như như dù có chôn sâu trong ba tấc đất nó cũng có thể tìm ra. Cuối cùng ta điên máu, dứt khoát không mua gì cho nó ăn nữa thì nó bắt đầu tìm cách ăn vụng linh thảo trên quầy của ta!”
“Hả?” Lục Trần nghe vậy, mặt có chút ít kinh ngạc, nói, “Tại sao có thể như vậy, trước kia ta quả thật chưa hề thấy nó như vậy đó.”
Nói rồi hắn quay lại phía A Thổ vẫy vẫy tay, kêu một tiếng: “A Thổ, lại đây.”
Con Hắc cẩu A Thổ lập tức khoan khoái nhảy về phía trước, nó là một con chó có thân hình tráng kiện, tuy rằng chân sau vẫn còn khập khiễng.
Lục Trần ngồi xổm người xuống sờ đầu A Thổ, nhìn nó kỹ hơn, quả nhiên thấy A Thổ đã có vẻ trưởng thành hơn một chút, hơn nữa bộ lông toàn thân sáng bóng mềm nhẵn, xem ra đích thực là ăn uống rất no đủ…
Hắn ngẩng đầu nhìn lão Mã một cái, nở nụ cười, còn lão Mã thì trợn mắt nhìn lại hắn.
“Ngươi chăm sóc nó quả không tệ.” Lục Trần đối với lão Mã nghiêm mặt nói, “Ta cảm thấy ngươi rất thích hợp nuôi dưỡng chó đó.”
“Nuôi dưỡng cái đầu của ngươi!” Lão Mã liên tục phất tay, nói, “Mau mau mang nó đi dùm, bằng không thì lão tử sớm muộn gì cũng làm thịt nó.”
Lục Trần cười cười đang định nói gì nữa, thì bên cạnh Dịch Hân đã lại gần, cười hì hì nói: “Lục đại ca, chúng ta mang A Thổ lên trên núi đi.”
“A, vậy thì tốt quá rồi!” Không đợi Lục Trần mở miệng, lão Mã đã sáp lại gần miệng nở nụ cười thân thiện mà đáp ứng ngay không để cho Lục Trần kịp có cơ hội cự tuyệt. Lục Trần đẩy lão mập ra, sau đó nói với Dịch Hân: “Ta bây giờ còn là đệ tử tạp dịch, mang nó lên núi bất tiện lắm.”
Dịch Hân khoát khoát tay, cười nói: “Không có việc gì không có việc gì, muội có thể mà, ta mang A Thổ lên núi đi, muội sẽ nuôi dưỡng nó.”
Lục Trần lắc đầu, cười nói: “cô thật đúng là đối với con Ngốc Cẩu này có phần coi trọng nhỉ.”
Khuôn mặt Dịch Hân lộ đầy vẻ trìu mến, sờ lên đầu A Thổ, cười nói: “Chúng ta đã từng cùng nhau vượt qua hoạn nạn mà, có phải không A Thổ?”
A Thổ sủa lớn: “Gâu, Gâu, Gâu. …”
Để mặc Dịch Hân đang hưng phấn chơi đùa với A Thổ trong tiểu viện, Lục Trần cùng lão Mã thì đi tới một bên hành lang, hắn khẽ nói với lão Mã.
“Chuyện xảy ra với Hà gia huynh đệ, ngươi cũng biết rồi sao?”
“Ừ.” Lão Mã lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía Dịch Hân vẫn đang ôm A Thổ chơi đùa, lão đặc biệt chú ý vào vết sẹo màu sáng trên gò má nàng, sau đó thản nhiên nói, “Tiểu cô nương này ta quả thật không thể tin là cô ta có thể làm được chuyện đó.”
Lục Trần nói: “Người bị ép, thì có chuyện gì mà làm không được.”
Ánh mắt Lão Mã chuyển hướng sang nhìn hắn, nói: “Là người khác bức, hay là ngươi bức cô ta?”
Lục Trần nói: “Nếu là ta đi bức cô ta, ngươi nghĩ cô ta còn đi cùng ta đến đây sao?”
“Nói cũng đúng.” Lão Mã thừa nhận, sau đó lại nói, “Tên Hà Cương hiện tại đã bị trục xuất khỏi sơn môn, Hà Nghị sẽ không còn được gặp người đệ đệ duy nhất này của hắn được nữa sao?”
Lục Trần nói: “Bản thân hắn có quá nhiều phiền toái rồi, thế lực ngầm của thế gia thành Côn Ngô trong Côn Luân phái quả thực không nhỏ, hiện tại mọi người đều căm ghét người này, nếu hắn đủ thông minh muốn tránh thoát trận gió này, tối thiểu phải bế quan một năm mới nên trở ra.”
Lão Mã cười gật gật đầu, đang định nói tiếp, bỗng nhiên lại nghe Lục Trần nói: “Đúng rồi, Hà Cương có lẽ đang được giấu ở trong thành Côn Ngô, chỉ là đại ca của hắn đã kín đáo an bài ở một nơi bí mật nào rồi. Ngươi đi tìm thử xem tăm tích hắn ở chỗ nào, sau đó báo cho ta biết.”
Lão Mã ngơ ngác một chút, hỏi: “Ngươi cũng có cừu oán với Hà Cương à?”
“Không có.”
Lão Mã chần chừ một chút, lại liếc nhìn Dịch Hân một cái, nói khẽ: “Tiểu Lục à, ngươi đừng nói với ta là…Ngươi đang tìm cách giúp cô ta hả giận đó nhé?”
Lục Trần trên khuôn mặt không chút biểu cảm, nói: “Không phải. Ta chỉ cảm thấy người này đích thị là một tên du côn, một khi hắn chưa chết, nếu biết được một chút tung tích động tĩnh của hắn, có lẽ tương lai sẽ hữu dụng.”
Lão Mã ngẫm nghĩ, nói: “Thôi được rồi, việc này ta sẽ đi làm giúp ngươi, nhưng mà khả năng sẽ mất một thời gian mới có thể tìm được.”
“Không vội, ngươi cứ từ từ mà làm.”
Lão Mã bỗng nhiên nở một nụ cười, nhìn Lục Trần nói: “tên phế vật Hà Cương kia làm gì có giá trị nữa, ta nghĩ ngươi chắc hẳn là đang nhắm vào Hà Nghị chứ gì?”
Lục Trần thở dài, nói: ” Tên đầu trọc chết bầm quen thói chỉ tay năm ngón của chưởng quầy, chỉ biết ngồi đó ra lệnh bắt ta đi tìm người cho lão, sau đó bản thân lão thì đi xa vạn dặm ngoài tiên thành. Ngươi nghĩ xem Côn Luân phái này to như vậy, có vô số đệ tử, ta thật sự không khác gì như mò kim đáy biển. Nhưng mà nói chung ta cũng đã nghĩ tới một điểm.”
Lão Mã hai mắt tỏa sáng, nói: “Là cái gì?”
Lục Trần mỉm cười, nói: “Tên nội gian Ma giáo kia muốn làm chuyện lớn như vậy, chắc hẳn đã tính toán không ít, bản thân hắn tất nhiên cũng là một nhân tài cực kì xuất sắc. một nhân vật như vậy, đương nhiên phải là người xuất chúng trong Côn Luân phái, cho nên ta muốn tìm, tất nhiên phải tìm trong số những nhân vật tinh anh kia rồi. …”
“Hà Nghị, có lẽ cũng được coi là một nhân vật lợi hại đấy.”