Chương 103: Nghi ngờ 2
Lạc Cầu Chân đang định nói đây không phải đoán bừa nhưng hắn biết có giảng đạo lý với Phó Đông Lưu cũng chỉ vô ích, đành phải gật đầu đồng ý.
Tâm trạng Phó Đông Lưu lại rất tốt, hắn vuốt chòm râu dê: “Tiếp tục lục soát xem còn chứng cứ gì, nhất định phải tra rõ án này, chứng cứ như núi, khiến hắn không lật lại được!”
Lạc Cầu Chân không nhịn được nói: “Phó sứ, ta không nghĩ ra một chuyện. Nếu chuyện Hiên Vũ các do Vương Sâm làm, vậy hắn làm thế nào để lẻn vào Hiên Vũ các? Thanh Mộc điện canh phòng nghiêm ngặt, đâu dễ trà trộn vào?”
Phó Đông Lưu mất kiên nhẫn: “Hắn là gian tế của Mộc Khôi tông, Mộc Khôi tông là đại tiên môn nổi danh ngang hàng với Hắc Bạch thần cung ta, cho hắn một số bảo bối có thể ẩn giấu tung tích là được!”
Xét theo lý thuyết thì lời này cũng khá xuôi tai.
“Nhưng vì sao lại là Thanh Mộc điện?” Lạc Cầu Chân còn chưa bỏ qua.
Phó Đông Lưu càng lúc càng mất kiên nhẫn: “Ngươi hỏi là chuyên của ngươi, hắn muốn trộm cái gì là vấn đề của hắn, ngươi hỏi ta làm gì, đợi bắt được hắn là biết.”
Ta chỉ sợ ngươi không bắt được hắn đâu.
Lạc Cầu Chân cũng biết nếu còn hỏi tiếp chỉ khiến Phó Đông Lưu bất mãn nhưng dẫu sao hắn cũng không muốn từ bỏ như vậy: “Nếu thế, thuộc hạ còn một vấn đề cuối cùng.”
“Ngươi còn gì thì nói nốt đi!” Lửa giận của Phó Đông Lưu đã bắt đầu bùng lên, có thể nhấn chìm Lạc Cầu Chân bất cứ lúc nào.
Lạc Cầu Chân nhắm mắt nói: “Vì sao Vương Sâm biết ta không chết?”
Phó Đông Lưu đờ ra, không trả lời được.
————————————————
Khi Lạc Cầu Chân còn đang thấy bất đắc dĩ tại chỗ ở của Vương Sâm, Ninh Dạ cũng đang đau đầu trong nhà của mình.
Trong căn phòng nhỏ, Ninh Dạ cuộn mình trong một góc tối mà ánh sáng không thể chiếu tới, cứ như làm vậy sẽ khiến bản thân an toàn hơn một chút.
Y dựa lưng vào vách tường, thở dài một tiếng: “Lạc Cầu Chân đã biết trong số những thứ Hiên Mộc Lang bị mất có mảnh vỡ của Thiên Cơ điện.”
“Hả? Chẳng phải hắn nói Hiên Mộc Lang còn chưa thống kê được vật dụng bị mất à?” Thiên Cơ lấy làm khó hiểu.
“Hắn cố ý nói vậy đấy.”
“Sao ngươi biết?”
“Vì hắn nói muốn giúp ta khôi phục lại diện mạo.”
Điểm khác biệt lớn nhất giữa đệ tử Thiên Cơ môn và gián điệp phái khác là có thể xác nhận thân phận, phái khác bồi dưỡng gián điệp không cần hủy dung để lẻn vào, đệ cử Thiên Cơ môn lại buộc phải làm như vậy.
Chính vì vậy khi Lạc Cầu Chân nói muốn giúp Ninh Dạ khôi phục diện mạo, Ninh Dạ lập tức hiểu được, chắc chắn Lạc Cầu Chân đã biết trong số những thứ mất trộm có mảnh vỡ của Thiên Cơ điện.
Nhưng do những thứ bị trộm không chỉ có mảnh vỡ Thiên Cơ điện nên Lạc Cầu Chân không thể xác nhận chuyện này, nhưng cho dù thế đây cũng là một manh mối rất quan trọng - nếu Vương Sâm không đột nhiên chui ra gánh tội.
Thiên Cơ cũng lo lắng: “Vậy tức là Lạc Cầu Chân vẫn còn nghi ngờ ngươi?”
Ninh Dạ mỉm cười: “Hắn không bỏ qua mới là bình thường, nếu vì chuyện Vương Sâm mà hắn dễ dàng bỏ qua, vậy không xứng để ta coi trọng như vậy.”
“Nếu hắn thật sự khôi phục lại gương mặt của ngươi thì sao?”
Ninh Dạ nhướn mày: “Đơn giản vậy à? Gương mặt ta bị huỷ khi tán công, hòa vào pháp lực, thủ đoạn bình thường khó lòng khôi phục được. Cho dù Lạc Cầu Chân thật sự tìm được bảo bối như vậy, hắn có cam lòng đưa ta dùng không?”
Thiên Cơ nghe được giọng kiêu ngạo của y, cái miệng nhỏ lầm bầm: “Người ta thì chỉ mong mình khôi phục, ngươi thì hay rồi, đi tự hào vì khó mà khôi phục được.”
Ninh Dạ cười nói: “Không phải ta vui vì chuyện này mà vì Lạc Cầu Chân thăm dò ta nhưng không biết đã tiết lộ một tin tức quan trọng.”
“Hả?” Thiên Cơ không hiểu, đã thấy ánh mắt Ninh Dạ dần chuyển thành âm trầm.
Khoảnh khắc đó Thiên Cơ chỉ cảm thấy khí thế của Ninh Dạ đột nhiên thay đổi, khí thế trầm trọng, thần sắc lạnh lẽo, sát khí trong cơ thể tỏa ra không ngừng, toàn bộ gian phòng tràn ngập ý hận,, sau đó chỉ nghe răng rắc vài tiếng, không ngờ bàn ghế cốc chén đều xuất hiện vết nứt.
Thiên Cơ bị dọa tới mức nhảy dựng lên, đang nói chuyện yên lành sao đột nhiên nổi điên?
Cũng may nó là vai phụ trời sinh, nói: “Tin tức gì?”
Giọng điệu của Ninh Dạ âm trầm: “Chính là phản đồ của Thiên Cơ môn đang ở Hắc Bạch thần cung!”
Câu nói này mang ý oán hận vô tận.
Ngày đó ba người trốn thoát, Ninh Dạ đã biết chắc chắn Thiên Cơ môn có phản đồ, chỉ không biết ở phái nào. Nhưng theo tình hình khi đó, Hắc Bạch thần cung bỏ nhiều công sức ra nhất, cũng phái đại nhân vật mạnh nhất, Ninh Dạ nghi ngờ phản đồ này đang ở Hắc Bạch thần cung. Đây cũng là nguyên nhân y lựa chọn Hắc Bạch thần cung.Kiểm nghiệm 1
Lạc Cầu Chân không ngốc nhưng hắn không ngờ câu nói đó lại khiến mình lộ bài, vì nếu phản đồ kia không ở Hắc Bạch thần cung, cho dù Ninh Dạ khôi phục lại dung mạo cũng không ai nhận ra y.
Nếu Lạc Cầu Chân đã dùng chuyên khôi phục dung mạo để thăm dò, như vậy không cần hỏi cũng biết, chắc chắn phản đồ của Thiên Cơ môn đang ở đây.
Mà giải quyết phản đồ chính là bước thứ hai trong kế hoạch của Ninh Dạ, là một trong hai chuyện lớn mà y thề phải giải quyết trong cảnh giới Tàng Tượng - chỉ cần phản đồ kia thật sự đang ở Hắc Bạch thần cung.
Sau khi hiểu đạo lý này, Thiên Cơ cũng ngạc nhiên, sau đó nó giơ chân lên: “Ngươi còn định giết phản đồ à? Bản thân còn khó giữ mình nữa là.”
“Có gì mà khó giữ mình?” Lông mày của Ninh Dạ nhếch lên: “Vụ án này đã được phá, ta hiểu rất rõ loại người như Phó Đông Lưu, Nhạc Tâm Thiện, đối với bọn chúng thì tuyệt đối không được phép lật lại vụ án đã được phá. Lạc Cầu Chân không được Hắc Bạch thần cung ủng hộ, bề ngoài thì hắn không thể làm bất cứ chuyện gì đối với ta, huống chi chưa chắc Lạc Cầu Chân đã muốn được Hắc Bạch thần cung ủng hộ...”
Câu cuối rất kỳ lạ, Thiên Cơ không hiểu, nó quan tâm tới vấn đề trực tiếp hơn: “Nhưng bên ngoài hắn không thể tra xét nhưng có thể ngấm ngầm điều tra.”
“Vậy cứ để hắn điều tra!” Ninh Dạ trả lời như chém đinh chặt sắt.
Binh tới tướng đỡ, nước lên đất ngăn, Ninh Dạ đã chuẩn bị sẵn, muốn giao đấu với Lạc Cầu Chân một phen.
Trong lòng y đột nhiên dâng lên cảm giác hào hùng, chỉ đối thủ như vậy mới có thể khơi dậy toàn bộ đấu chí của y.
Chuyện Vương Sâm là gián điệp của Mộc Khôi tông đã khiến toàn bộ Hắc Bạch thần cung kinh hãi.
Hiên Mộc Lang tức giận cầm cái chén lưu ly kia đích thân lao tới Đoạn Hồn động, tranh cãi ầm ĩ với Đoạn Hồn Nhân Ma -- Hắn không đánh nổi Đoạn Hồn Nhân Ma, chỉ dựa vào địa vị của sư phụ chửi bới một phen.
Đoạn Hồn Nhân Ma nghe tin đệ tử mình tin cậy nhất hóa ra là gián điệp của Mộc Khôi tông, kinh ngạc tới mức toàn thân khó chịu, cố nhịn Hiên Mộc Lang nửa phút sau đó không nhịn nổi nữa, tát một phát khiến Hiên Mộc Lang bay thẳng ra ngoài, bản thân cũng phun ra một ngụm máu tươi, đích thân tới chỗ Nhạc Tâm Thiện thỉnh tội, tiện đó còn vu cáo ngược lại Hiên Mộc Lang, nói hắn động thủ trước.
Giới cao tầng còn rối loạn, nói chi các đệ tử hạ tầng.
Những người từng kết bạn với Vương Sâm ai nấy run như cầy sấy, nguy nan trong sớm tối.
Phó Đông Lưu lại càng phấn chấn, bắt hết những kẻ từng tiếp xúc với Vương Sâm, lần lượt thực tâm vấn hồn, cực kỳ uy phong, cứ như toàn bộ vụ án này là do hắn phá được, không liên quan gì tới Lạc Cầu Chân.
Lạc Cầu Chân lại chẳng có ý muốn tranh công.
Lạc Cầu Chân không phải loại người làm việc vì thiên hạ, chỉ mong biết chân tướng. Có lẽ ban đầu hắn từng có tâm trạng như vậy, nhưng năm tháng khui rèn con người, tâm cảnh đã từ từ lão luyện, mà cái giá của sự trưởng thành chính là khiến ảo tưởng tiêu biến.
Vì vậy hắn cũng biết cúi đầu trước sự thật, khi cần thiết cũng biết chọn cách giá họa cho người vô tội.
Nhưng mặt khác, Lạc Cầu Chân cũng cực kỳ kiêu ngạo.
Căn cốt của hắn bình thường, tư chất bình thường, tiềm lực tu hành có hạn, dựa vào thiên phú thì khó mà có thành tựu lớn. Nhưng may là hắn có đầu tóc tốt, có thể dùng trí tuệ bù vào khuyết điểm, lập một số công lớn mà tiên pháp không thể làm được cho tiên môn, trở thành nhân tài đặc biệt, cũng được trọng dụng.
Chính vì vậy Lạc Cầu Chân luôn tìm kiếm cơ hội thể hiện bản thân.
Lật lại bản ấn cho Vương Sâm? Hắn không nghĩ tới chuyện này.
Nhưng không nghĩa là hắn sẽ bỏ qua cho Ninh Dạ, không điều tra vụ án này nữa.
Ninh Dạ có phải thủ phạm của vụ án Hiên Vũ các hay không không quan trọng, quan trọng là thân phận của y. Chỉ cần tóm được bộ mặt thật của kẻ này thì đây sẽ là công lớn, hơn nữa còn là công lớn liên quan tới Thiên Cơ điện của Thiên Cơ môn.
Vậy mới nói không thể lật lại bản án nhưng vẫn có thể lập công mới.
Chính vì vậy Lạc Cầu Chân chắc chắn sẽ điều tra, chẳn qua sẽ là âm thầm điều tra.
Vì hắn không muốn có kẻ khác cướp mất công lao này.
Ninh Dạ đã nghĩ tới chuyện này, thậm chí Lạc Cầu Chân cũng đã nghĩ Ninh Dạ sẽ nghĩ ra. - Hai bên tuy không quen biết lại như bằng hữu tâm đầu ý hợp nhiều năm, rất hiểu lẫn nhau.
Cho nên khi giới cao tầng còn đang ồn ào vì mâu thuẫn giữa Đoạn Hồn Nhân Ma và Hiên Mộc Lang, hạ tầng còn đang bàn tán xôn xao vì những chuyện xảy ra trong hai ngày liên tục, Lạc Cầu Chân đã đi tới Thiên Nguyên phong.
Thiên Nguyên phong là đỉnh núi chính của Cửu Cung sơn, chủ điện trung tâm của Hắc Bạch thần cung đặt tại đây, vị trí chính giữa nên đặt tên là Thiên Nguyên, đệ tử bình thường không có tư cách lên núi.
Lạc Cầu Chân đi tới sau núi của Thiên Nguyên phong.Kiểm nghiệm 2
Sau núi là vùng đất thanh tịnh, trông thì cây cối tươi tốt, trong xanh tự nhiên, nước chảy róc rách, phong cảnh thanh tú, bên trong lại có vô số đại năng tu luyện ở đây. Trong đó bao gồm cả chưởng giáo Hắc Bạch Tử của Hắc Bạch thần cung, tam đại nguyên lão cùng với Chấp Tử Chi Thủ - Nhạc Tâm Thiện.
Trong núi không có cơ quan, thế nhưng còn nguy hiểm hơn bất cứ đỉnh núi nào khác.
Vào trong núi này chẳng khác nào bước vào nơi vừa tươi đẹp vừa nguy hiểm nhất, chỉ bất cẩn một chút thôi có thể bị vị đại năng nào đó giơ ngón tay dí chết ngươi.
Lạc Cầu Chân đi tới sau núi, dọc con đường nhỏ tới phía nam chân núi, tới thẳng một vách núi.
Hắn vái ba vái về phía vách núi rồi nói: “Lạc Cầu Chân của Giám Sát đường, cầu kiến đạo huynh.”
Trên vách núi, khói đen mịt mờ hóa thành một gương mặt, không thấy rõ dung mạo, giọng nói hư ảo quỷ dị: “Có chuyện gì?”
Lạc Cầu Chân nói: “Đạo huynh đã nghe tới chuyện Thanh Mộc điện ngày hôm qua chưa?”
“Rồi, làm sao?”
“Trong số những thứ bị mất trộm có một vật là mảnh vỡ Thiên Cơ điện.”
“Hả?”
Khói đen đột nhiên cuộn lên, xoay chuyển kịch liệt, thể hiện tâm trạng kích động của người ở trong núi.
Chốc lát sau, làn khói bất động, vách núi mở ra, một hang núi sâu hoắm xuất hiện.
“Vào đi.”
Lạc Cầu Chân đã đi vào trong hang động.
Bên trong động rất mát mẻ, đầy những hơi lạnh, thi thoảng lại có tiếng giọt nước rơi xuống.
Lạc Cầu Chân đi trong hang động một lúc mới tới một vùng đất rộng rãi.
Một tu sĩ đang ngồi trong đó, khói đen xoay chuyển xung quanh mãi không tiêu tan, toàn thân bao phủ trong áo choàng đen, dáng vẻ vô cùng thần bí.
Lạc Cầu Chân chắp tay: “Xin chào đạo huynh!”
“Nói đi!”
Lạc Cầu Chân thuật lại đại khái mọi chuyện lúc trước.
Người kia nghe xong bèn nói: “Vì vậy ngươi nghi ngờ tên Ninh Dạ này chính là một trong ba đệ tử Thiên Cơ môn đã trốn thoát?”
“Vâng. Nhưng người này đã hủy dung, chẳng hay nếu đạo huynh nhìn thấy có nhận ra không?”
Người kia bèn nói: “Thanh Lâm, Tân Tiểu Diệp, Bạch Vũ... Hừ, nếu đúng là họ thì cho dù có hủy dung ta cũng nhận ra dáng dấp cơ thể.”
“Nếu thế e là phải làm phiền đạo huynh rồi.” Lạc Cầu Chân cười nói.
Trong suy nghĩ của hắn, chắc chắn đối phương sẽ đáp ứng chuyện này.
Không ngờ đối phương lại do dự, chần chừ một lúc rồi mới nói: “Ta không thể xuất hiện công khai được, ngươi dẫn ta theo, ta âm thầm kiểm tra giúp ngươi.”
Hả?
Lạc Cầu Chân ngơ ngác.
Hắn không hiểu nổi suy nghĩ của đối phương: “Thiên Cơ môn đã bị tiêu diệt, ba tên dư nghiệt của Thiên Cơ môn chắc không uy hiếp được đạo huynh đâu...”
“Im miệng, chuyện của ta không liên quan gì tới ngươi, ta đồng ý đứng ra giúp ngươi đã là ngoại lệ rồi!” Người kia hung hăng đáp.
Lạc Cầu Chân bị hắn giáo huấn, không biết phải đáp sao, thầm nghĩ ngươi làm vậy là vì ta chắc? Rõ ràng là vì chính bản thân ngươi.
Sao lại như là ta van xin ngươi vậy?
Nhưng địa vị của đối phương rất cao, hắn không tiện đắc tội, quan trọng nhất là nếu đối phương đã không muốn đứng ra cũng là chuyện tốt cho mình, có thể độc chiếm công lao.
Cho nên Lạc Cầu Chân gật đầu: “Nếu đã vậy, xin làm theo lời đạo huynh.”
——————————————————
Lạc Cầu Chân hành động rất nhanh.
Một ngày sau hắn đã xuất hiện trước cửa nhà Ninh Dạ lần nữa.
Chứng kiến Lạc Cầu Chân, Ninh Dạ mỉm cười tiếp đón: “Chúc mừng chấp sự, chúc mừng chấp sự, phá được vụ án lớn!”
Lạc Cầu Chân mỉm cười nói: “Phó sứ phá án này, không liên quan gì tới ta, Cầu Chân nào dám kể công.”
Ninh Dạ bèn nói: “Chấp sự khách khí rồi, nếu vụ án đã được phá, chấp sự đến chỗ của ta...”
Lạc Cầu Chân nói: “Hôm qua tới cửa quấy rầy, không có chứng cứ đã nghi cho sư đệ, nếu chuyện Vương Sâm không xảy ra thì suýt nữa đã vu oan cho người tốt. Bây giờ nghĩ lại thấy xấu hổ nên tới đâu xin bồi tội, mong sư đệ tha thứ.”
Ninh Dạ nghiêm túc nói: “Chấp sự nói gì vậy? Chấp sự chỉ làm việc theo chức trách mà thôi, Ninh Dạ sao dám oán hận.”
Lạc Cầu Chân đáp: “Sư đệ hiểu cho là tốt rồi.”
Hai người cứ thế đứng nói chuyện, sau khi hàn huyên khách sáo cả nửa ngày, Ninh Dạ vẫn không mời Lạc Cầu Chân vào ngồi, Lạc Cầu Chân cũng chẳng nhắc tới chuyện đó, một lát sau hắn đã đi khỏi;.
Sau khi rời khỏi căn nhà của Ninh Dạ, Lạc Cầu Chân nói: “Thế nào?”
Sau lưng Lạc Cầu Chân xuất hiện bóng người trong khói đen: “Không phải.”
Cái gì?
Lạc Cầu Chân ngạc nhiên: “Đạo huynh nhìn rõ chưa?”
“Ta thấy rất rõ.” Người trong khói đen trả lời: “Vóc dáng của Thanh Lâm hơi cao, gương mặt hơi vuông, giọng nói trong trẻo. Bạch Vũ lại hơn lùn, hình thể hơi gầy gò, giọng nói nhỏ nhẹ, còn Tân Tiểu Diệp là nữ. Hình thể của người này nằm giữa hai người, là nam không phải là nữ, giọng nói lại khàn khàn, ta đã dùng bí pháp kiểm tra, không dùng bất cứ thủ đoạn pháp thuật nào để che giấu bản thân, vì vậy có thể khẳng định không phải bất cứ ai trong ba người bọn họ.”Khuyết điểm 1
Câu trả lời của người trong làn khói khiến Lạc Cầu Chân kinh ngạc tới mức toàn thân khó chịu.
Lạc Cầu Chân không ngừng suy nghĩ, đột nhiên hiểu ra điều gì, vội vàng hỏi: “Đạo huynh, khi tán công, pháp lực tản mát sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thân thể, thậm chí có thể nhân cơ hội này uốn nắn bản thân, chỉnh lại căn cốt. Nếu cố tình điều khiển liệu có thể thay đổi hình thể và chiều cao ra, ngoài ra lửa giận công tâm cũng có thể thay đổi giọng nói đúng không?”
Người trong làn khói đen ngẩn ra một lúc rồi mới đáp: “Ta chưa từng tán công, làm sao mà biết được? Đây chỉ là lời đồn chưa được chứng thực nhưng theo lý thuyết thì rất có thể. Chỉ có điều chuyện gây dựng lại cơ thể này chắc chắn sẽ cực kỳ đau đớn? Đây là còn chưa nói tới phải chịu nỗi đau bị thiêu cháy.”
“Như vậy trong ba người mà đạo huynh biết, có ai là người hành động kiên định, ý chí kiên cường không?”
Người trong làn khói đen suy nghĩ một chút rồi đáp: “Thanh Lâm là người hào hiệp, thích rượu thích cờ thích mỹ nhân, ta không cho là hắn đủ cứng rắn để hủy dung mạo để báo thù. Còn Tân Tiểu Diệp là con gái của Tân Nhiễm Tử, được nuông chiều từ bé, tuy có thể coi là cô gái tốt nhưng nếu nói tới tâm chí nghị lực lại kém quá xa, thậm chí chưa chắc đã có suy nghĩ như vậy.”
“Còn Bạch Vũ thì sao?”
Người trong làn khói đen suy nghĩ một lát rồi nói: “Ta không biết nhiều về hắn.”
“Không biết?”
“Ta ít tiếp xúc với Bạch Vũ, chỉ biết hắn nhập môn ba năm nhưng suốt ngày rong chơi, học đằng đông một ít, học đằng tây một tẹo, không lo chuyện chính, lãng phí tài nguyên, thường khiến sư... khiến Tân Nhiễm Tử tức giận tới mức giậm chân, nhưng lại cực kỳ coi trọng hắn, cực kỳ thiên vị...”
Nói tới chữ ‘thiên vị’ này, giọng điệu của người trong làn khói đen đã đầy đố kỵ.
Lạc Cầu Chân hiểu ý của hắn: “Vì vậy Bạch Vũ này cũng không phải loại người làm được chuyện như vậy?”
“Hủy dung, tán công, trong lúc dầu sôi lửa bỏng đó lại dung gân dịch cốt, xây dựng lại thân thể, không phải người có đại nghị lực thì không làm được... Đúng là ta cho rằng không ai trong số ba người bọn họ có thể làm được chuyện này, dẫu sao thì ta cũng không làm được. Lạc Cầu Chân, e là lần này ngươi tìm sai mục tiêu rồi.”
Người trong làn khói đen nói xong đã lẳng lặng đi khỏi, để lại Lạc Cầu Chân đờ ra tại chỗ.
Khoảng khắc đó, trong lòng hắn cũng thấy mông lung.
Có lẽ Phó Đông Lưu nói không sai, phán đoán được xây dựng trên cơ sở suy đoán, chỉ cần sai một chút thôi là sai toàn bộ.
Nhưng khó khăn lắm mới tra dược chút manh mối, Lạc Cầu Chân không cam lòng từ bỏ.
Sau khi suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng Lạc Cầu Chân lên tiếng gọi: “Tây Giang.”
Đệ tử Giám Sát đường kia đã xuất hiện bênc ạnh Lạc Cầu Chân: “Chấp sự.”
Lạc Cầu Chân nói: “Ta luôn cảm thấy tên Ninh Dạ này có vấn đề, nhưng lại không điều tra được chứng cứ, vì vậy bây giờ ta giao cho ngươi một nhiệm vụ.”
“Muốn ta giám sát hắn?”
“Đúng. Với tu vi của ngươi, nếu ngươi giám sát hắn, chắc chắn hắn không phát hiện ra. Ta muốn ngươi ghi nhớ tất cả thói quen của hắn, tất cả mọi việc hắn làm trong ngày.”
Tây Giang đờ ra một chút, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Nhưng Tây Giang nhìn bóng lưng của Lạc Cầu Chân rồi hừ một tiếng: “Một ngày mười hai canh giờ, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào hắn à? Điên rồi chắc? Ông đây không cần tu luyện chắc?”
Nói đoạn, hắn gọi một thủ hạ khác đến: “Thu xếp vài người, luân phiên quan sát tên Ninh Dạ kia.”
Nói xong đã bỏ đi.
Trong Thiên Cơ điện, Ninh Dạ chứng kiến cảnh tượng này, cười phá lên.
Đột nhiên hắn phát hiện hóa ra Lạc Cầu Chân cũng có một nhược điểm cực lớn.
Chính là tuy hắn thông minh nhưng lại không biết cách dùng người.
Đã là người thì có suy nghĩ riêng, còn quản lý lại là một môn học rất uyên thâm. Lạc Cầu Chân một lòng cầu tiến, chuyên về phá án, rõ ràng không giỏi quản lý. Thực ra đây không phải vấn đề của cá nhân hắn mà là vấn đề của tất cả tiên môn - Việc thống trị được xây dựng trên cơ sở vũ lực, đương nhiên trầm mê trong vũ lực, coi thường những thứ khác.
Tình báo cũng tốt, quản lý cũng vậy, tất cả đều không được tiên môn coi trọng. Nếu có kẻ thật sự coi trọng, ngược lại sẽ bị coi thành bàng môn tà đạo, không có lợi cho đại đạo.
Có lẽ điều này cũng đúng nhưng đây lại là cơ hội cho Ninh Dạ, cũng là điểm mạnh của Ninh Dạ so với tất cả những người này.
Phát hiện ra khuyết điểm của Lạc Cầu Chân, Ninh Dạ thở phào một hơi.
Một nghi hoặc lại nổi lên trong lòng.
Thiên Cơ môn đã bị tiêu diệt, nhưng vì sao đến bây giờ tên phản đồ kia vẫn giữ bí mật về bản thân?
Chuyện này không hợp lý!
Đốt quẻ ký hồn, lại phát hiện người này được đại năng bảo vệ, thậm chí ngay cả quẻ Ký Hồn cũng không tính ra, lãng phí mất một quẻ.
Ninh Dạ cũng thấy khó xử, lần này có nghĩ vỡ đầu cũng không ra.
——————————————Khuyết điểm 2
“Á a a! Sư đệ, ta không chịu nổi nữa đâu!”
“Cho ta chết đi!”
“Chịu đựng, không được từ bỏ.”
“Không! Không!”
Tân Tiểu Diệp kêu gào đau đớn, muốn xông ra khỏi đống lửa nhưng nghênh đón cô lại là đòn đánh vô tình của Ninh Dạ, cưỡng ép ấn cô về đống lửa. Cô giãy dụa, kêu khóc, cầu xin, Ninh Dạ vẫn như kẻ vô tình nhất trong thiên hạ, trơ mắt nhìn dung nhan xinh đẹp của cô biến dạng trong ngọn lửa, hóa thành hình dáng người không ra người quỷ không ra quỷ...
“Á!”
Ninh Dạ hét lớn ngồi bật dậy, nhìn bốn phía xung quanh, lúc này mới phát hiện bản thân đang trong một gian phòng nhỏ.
Hóa ra chỉ là giấc mơ.
Nửa đêm mộng về, nhớ lại từng cảnh tượng xảy ra trong khu rừng, ngay chính bản thân Ninh Dạ cũng không rét mà run.
Trong một thời gian rất dài, Ninh Dạ luôn cảm thấy bản thân mình không phải kẻ tâm địa độc ác, nếu trước khi Thiên Cơ môn bị diệt có người nói với y, y sẽ đốt lửa tự thiêu, thay cơ đổi cốt, chắc chắn y sẽ không tin.
Nhưng khi thời khắc phải lựa chọn đến, cuối cùng Ninh Dạ đã hiểu, hóa ra lực lượng của thù hận có thể mạnh mẽ đến vậy, mạnh đến mức một người vượt qua cực hạn, làm ra chuyện mà trong quá khứ hắn không thể làm nổi.
Y lau mồ hôi trên trán, cảm nhận hơi lạnh của màn đêm rồi khoác một chiếc áo vào, bước ra khỏi gian nhà..
Bên ngoài là ánh sao đầy trời, chiếu xuống người y, từng ánh sao lấp lánh soi rọi gương mặt pha trộn trắng đen của Ninh Dạ, lúc sáng lúc tối.
Việc kiểm nghiệm thất bại nên trong thời gian ngắn Lạc Cầu Chân không có thêm bất cứ hành động gì, cũng giúp cho Ninh Dạ có thời gian nhàn rỗi hiếm thấy.
Nắm lấy khe hở hiếm có này, Ninh Dạ rất nỗ lực chăm chỉ tu hành, chuyện này cũng là bị Lạc Cầu Chân ép - bởi hắn không được Hắc Bạch thần cung ủng hộ, vấn đề lớn nhất của Lạc Cầu Chân chính là hắn chỉ có thể âm thầm hành động, không thể chọc tới bất cứ mục tiêu nào có thực lực. Cứ nhìn hắn không dám hỏi đám người Trì Vãn Ngưng, Dương Tử Thu là biết.
Nếu ngươi đã ức hiếp kẻ yếu sợ kẻ mạnh, vậy ta đành phải tăng cường bản thân lên thôi.
Đã có đan dược Hiên Mộc Lang và Vương Sâm cung cấp, tốc độ tiến bộ của y cực kỳ nhanh chóng, rốt cuộc trước khi kỳ hạn một năm kết thúc cũng thăng cấp lên tầng thứ tư, ngay cả tâm pháp Thiên Cơ cũng được tu luyện trở lại, chỉ có điều tiến độ chậm hơn tâm pháp Hắc Bạch thần cung nhiều.
Ngày y thăng cấp, Trương Liệt Cuồng đến quan sát Ninh Dạ một hồi, kiểm tra tu vi của y xong bỏ lại một câu “đừng lười biếng” rồi cứ thế bỏ đi, đúng là vô trách nhiệm tới cực hạn. Còn chuyện mà Trương Liệt Cuồng từng nói, thử thách lòng trung thành của Ninh Dạ trong vòng một năm, e là chính hắn cũng quên rồi.
Ninh Dạ lại cực kỳ hoan nghênh chuyện này.
Y hiểu rất rõ tâm tính của Trương Liệt Cuồng, Trương Liệt Cuồng không khác gì đại đa số tu tiên giả, một lòng cầu tiên đạo, chỉ quan tâm tới thực lực.
Có tính toán ra sao cũng không đau đớn, không thực tế bằng thực lực áp đảo.
Về bản chất, chuyện này không sai.
Nếu chênh lệch thực lực giữa Ninh Dạ và Hắc Bạch thần cung không lớn tới như trời với vực, sao y không hy vọng có thực lực áp đảo?
Cái gọi là mưu tính, diệu kế dẫu sao cũng chỉ là biểu hiện của thực lực không đủ.
Cũng chính vì vậy, rất dễ đoán được suy nghĩ của Trương Liệt Cuồng, trong mắt hắn, lên tới tầng thứ tư trong vòng một năm chính là trung thành.
Tuy không thuyết phục nhưng lại là thực tế.
Thời gian khảo sát một năm đã qua, Ninh Dạ đã xem như đệ tử chính thức của Trương Liệt Cuồng. Theo lý mà nói Ninh Dạ có thể lựa chọn tu luyện thêm một môn pháp thuật, nhưng bây giờ Ninh Dạ đang tập trung tu luyện Thất Sát đao, tạm thời không vội chọn tu luyện pháp thuật phụ trợ.
Hôm nay Ninh Dạ đang tu hành, y múa một cành liễu, tuy cành liễu rất nhẹ nhưng Ninh Dạ vẫn múa ra từng quầng sáng lạnh lẽo sắc bén, cứ như thứ y đang nắm không phải cành liễu mà là lưỡi đao.
Đột nhiên bên ngoài có động tĩnh lạ, Ninh Dạ vung tay một cái, cành liễu bắn tới.
Hứa Ngạn Văn cúi đầu, cành liễu đã lướt sát qua đầu của hắn.
“Ô! Ra tay tàn nhẫn nhỉ!” Hứa Ngạn Văn sờ nhẹ lên đầu, lòng còn hơi kinh hãi: “Vừa tới tìm ngươi, ngươi đã tặng quà gặp mặt thế à?”
“Sao lại là ngươi? Có chuyện gì?”
“Này, ta tới tìm ngươi còn có chuyện gì nữa?” Hứa Ngạn Văn cười nói.
Đương nhiên lại là tới dự hội trà của Trì Vãn Ngưng.
Sau chuyện Thanh Mộc điện, đã rất lâu rồi Trì Vãn Ngưng không mở hội trà.
Có lẽ chuyện lần đó khiến cho trong lòng Trì Vãn Ngưng còn sợ hãi, không biết mục đích của đối phương, trong lòng lại có suy nghĩ khác, đương nhiên không dám khinh suất.
Nhưng cô nàng không muốn mở hội nhưng những người theo đuổi lại cực kỳ nhiệt tình, cứ ba đến năm ngày lại yêu cầu một lần, bốn năm ngày lại mời một lượt. Sau thời gian dài, Trì Vãn Ngưng thấy không có chuyện gì xảy ra, trong lòng buông lỏng, bèn đồng ý.Chuyện thú vị 1
Ninh Dạ cũng rất hứng thú với Trì Vãn Ngưng, Hứa Ngạn Văn đến mời y, y cũng đồng ý.
Khi gặp lại Trì Vãn Ngưng, cô đang ngồi trong gian đình, xung quanh là bươm bướm đủ mọi mày sắc, dưới chân là cá đỏ quây tròn, lượn vòng xung quanh cô, càng tôn thêm phong thái.
Sau lưng cô còn có bóng dáng đám người Chung Nhật Hàn, Dương Tử Thu.
Thấy Hứa Ngạn Văn, Ninh Dạ đi tới, Trì Vãn Ngưng xua bươm bướm và cá đỏ đi, đứng dậy nghênh đón: “Ninh sư đệ, nhiều ngày không gặp, tác phong càng mạnh mẽ, xem ra tu vi lại tiến bộ một bước dài rồi.”
Giọng nói nhẹ nhàng uyển chuyển, như chim oanh hót trong cốc vắng.
Giọng nói của Ninh Dạ khàn khàn như lưỡi đao mài vào nhau: “Tiên tử quá khen rồi, Ninh Dạ nào dám nhận.”
”Sư đệ khách khí rồi.” Trì Vãn Ngưng đã ngồi xuống chỗ cũ, phất nhẹ ống tay áo, mời hai người ngồi xuống.
Vô Định Luân - Tư Nguyệt Đường đã cười nói: ”Sau chuyện Thanh Mộc điện lần trước, do vụ tên Vương Sâm kia nên đã nhiều ngày không tập trung, đây là lần đầu tiên.”
Nghe Tư Nguyệt Đường nói vậy, Ninh Dạ giả vờ hiếu kỳ: “Nhắc tới chuyện này thì, bây giờ đã bắt được tên Vương Sâm kia chưa?”
Dương Tử Thu bèn hừ một tiếng: “Chưa bắt được, tên Vương Sâm cũng là kẻ bản lĩnh, không ngờ lại che giấu được thiên cơ, không thể bói toán, chỉ có thể dùng thủ đoạn bình thường truy tìm, cho nên đến giờ vẫn chưa có kết quả.”
Vô Tử Bất Lạc - Dung Thành bèn nói: “Trước đó vài ngày có nghe nói hắn từng xuất hiện ở Mộc Lưu trấn, đã được Cốc Tàng Thi của Mộc Khôi tông đón đi rồi.”
Chung Nhật Hàn khẽ nhíu mày: “Truy Phong đường đúng là lũ rác rưởi, Giám Sát đường cũng rõ là vô dụng, không ngờ lại để một tên gián điệp Mộc Khôi tông chạy mất như vậy, làm cho Hắc Bạch thần cung chúng ta mất hết thể diện. Đại điện chủ đã hạ lệnh tất sát, ai lấy được đầu Vương Sâm sẽ được thưởng lớn.”
Ninh Dạ lắc đầu: “Tiếc là hắn đã chạy tới tận Thiên châu rồi, e là không còn cơ hội.”
“Vậy thì chưa chắc.” Diệp Thiên Thương nói: “Mộc Khôi tông bố trí được người vào phái ta nhưng chúng ta cũng đâu phải ăn chay.”
Hiển nhiên ý của hắn là Hắc Bạch thần cung sẽ vận dụng giao dịch ở Mộc Khôi tông.
Nhưng bọn họ không ngờ gián điệp có thực lực cảnh giới Hoa Luân và Tàng Tượng đều đã bị Mộc Khôi tông biết được, trừ phi Vạn Pháp xuất thủ, nếu không hành động lần này chắc chắn là nhọc lòng vô ích. Nhưng gián điệp cảnh giới Vạn Pháp liệu có chịu bại lộ thân phận vì một tên tiểu bối như vậy không, đây cũng là một vấn đề lớn.
Cuối cùng Trì Vãn Ngưng ngáp một cái: “Ai da, nói mấy thứ này thật vô vị. Thay vì bàn chuyện này, hay là nói chút chuyện thú vị của môn phái khác đi.”
“Nhắc tới chuyện thú vị thì mấy hôm trước sư huynh gặp một chuyện rất thú vị.” Hứa Ngạn Văn vội vàng nói.
“Ồ?” Trì Vãn Ngưng đã thấy hứng thú: “Sư huynh kể thử đi.”
Hứa Ngạn Văn bèn nói: “Đó là chuyện bảy ngày trước, hôm đó ta đang du ngoạn ở Chấp Tử thành, đột nhiên thấy trên đường xôn xao ồn ào. Ta thấy hứng thú bèn đi qua đó xem thử, hóa ra có người đánh trống kêu oan. Lý do là trong một gia đình ở nơi đó, người vợ cấu kết với người ngoài nhưng đối phương là tu tiên giả, không làm gì được hắn, cho nên tới tố cáo.”
Chung Nhật Hàn lấy làm lạ: “Tên này thật to gan, dám tố cáo tu sĩ.”
“Đúng vậy.” Hứa Ngạn Văn cười nói: “Ta nghe được chuyện này nên thấy hiếu kỳ, bèn qua xem thử. Hóa ra bị cáo là một lão già, đúng là kẻ từng tu tiên nhưng chỉ là tu sĩ dân dã, pháp lực hỗn tạp, pháp thuật hỗn loạn, thực lực kém cỏi. Nhưng cho dù thế kẻ nào cũng bước vào cảnh giới Vạn Pháp, tự xưng là Vô Tâm Tán Nhân, tu luyện Thiên Sư đạo, sở trường là Thiên Lôi phù, còn biết thuật xem tướng, có thể tính được vận mệnh, nhân quả.”
Dương Tử Thu khinh thường: “Tán tu trong giang hồ miệng thì huênh hoang khoác loác, chỉ biết giả mạo lừa bịp, nào có bản lĩnh gì.”
Hứa Ngạn Văn bèn nói: “Ta cũng nghĩ như vậy, lão già kia vừa vào cửa quan đã kêu oan luôn miệng, theo lời lão ta, kẻ báo quan cố tình hãm hại lão ta, lão ta chưa từng tư thông với cô nàng kia, chỉ dùng pháp thuật tổ truyền chữa trị cho cô ta, có điều phải tiếp xúc thân mật mới có tác dụng.”
Trì Vãn Ngưng bèn cười lạnh: “Đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ, người tu tiên khống chế linh khí đất trời, khí theo ý người, pháp tới là thành công, đâu cần tiếp xúc thân thể mới chữa trị được. Rõ ràng lão già này đang nói lời ngụy biện, lừa gạt quan phủ không hiểu chuyện.”
Hứa Ngạn Văn nói: “Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng quan phủ không hiểu chuyện nhưng không nghĩ là trên nữa không có ai. Vừa vặn hôm đó Đoạn Trường Nữ cũng có mặt, vì vậy chuyện này càng ồn ào.”
Mọi người nghe câu này lại càng hứng thú.
Đoạn Trường Nữ - Ôn Tâm Dư là đệ tử của Nhạc Tâm Thiện, Nhạc Tâm Thiện là thành chủ Chấp Tử thành, toàn bộ Chấp Tử thành đều nằm dưới sự quản lý của hắn. Hàng ngày hắn phải tu hành nên đương nhiên không quan tâm tới mấy việc lặt vặt, cho nên thường giao cho các đệ tử xử lý.
Trong số các đệ tử của Nhạc Tâm Thiện, Ôn Tâm Dư nhập môn trễ nhất, tuổi trẻ nhất nhưng thủ đoạn lại tàn nhẫn nhất.
Cô nàng này có một biệt danh là Đoạn Trường Phu Nhân, còn có một biệt hiệu không mấy nhân đạo, là Quả Phụ Ôn.Chuyện thú vị 2
Nghe nói trước đây Ôn Tâm Dư từng lập gia đình, nhưng mỗi lần đều chưa được một năm thì phu quân đã chết. Khi trượng phu thứ ba của cô ta qua đời, có người phát hiện độc dược trong phòng Ôn Tâm Dư, cho là cô ta hãm hại nên muốn treo cổ Ôn Tâm Dư lên.
May là Nhạc Tâm Thiện đi ngang qua phát hiện, không phải lòng tốt của hắn đột nhiên nổi lên mà Nhạc Tâm Thiện phát hiện cô gái này có thiên phú thể chất Âm Tuyệt, thích hợp để tu hành, cho nên nổi ý nhận đồ đệ, tiện tay rửa sạch oan khuất cho cô ta.
Nói oan cũng oan mà nói không oan cũng không oan, thể chất Âm Tuyệt của Ôn Tâm Dư vốn là khắc chế nam giới, đàn ông con trai bình thường mà làm chuyện gường chiếu với cô ta sẽ nhanh chóng khô cạn dương khí, dương tận mà chết. Nhưng chuyện cô hạ độc hại chết chồng lại do đình trưởng ở địa phương có ý đồ khó lường, cố ý hãm hại.
Chính vì vậy Ôn Tâm Dư cực kỳ mẫn cảm với chuyện này, lão già này lấy danh nghĩa chữa trị để chấm mút thê tử của người khác, thật sự rất đáng ghét, e là Ôn Tâm Dư sẽ không tha cho hắn.
Hứa Ngạn Văn đã nói tiếp: “Ba bên cãi vã liên miên, ai cũng giải thích theo cách của mình, tranh chấp không ngừng. Đúng lúc này Đoạn Trường Nữ xuất hiện, Ôn Đoạn Trường không phải hạng người hiền lành gì, trực tiếp hạ lệnh phong ấn pháp lực của lão già kia, đánh cho tám mươi đại côn.”
Không còn pháp lực hộ thể, chịu tám mươi đại côn này, e rằng không chết cũng mất nửa cái mạng.
“Sau đó thì sao?” Mọi người hỏi.
Hứa Ngạn Văn bèn nói: “Lão già kia lại là kẻ cứng đầu, dù chết cũng không hối cải, thậm chí còn nói Ôn Đoạn Trường là kẻ coi mạng người như cỏ rác.”
Chung Nhật Hàn bật thốt lên: “Câu nói này chọc vào vảy ngược của Quả Phụ Ôn rồi!”
Trong cuộc đời, Ôn Tâm Dư hận nhất là có kẻ vu oan hãm hại nói cô coi mạng người như cỏ rác, bàn tay cô nàng này chưa chắc đã sạch sẽ, cũng có không ít người chết dưới tay Ôn Tâm Dư, nhưng trong lòng cô ta, giết người thì không thành vấn đề nhưng không được vu oan giá họa.
Lão già kia nói vậy chắc chắn sẽ khiến cô ta nổi giận.
Quả nhiên, Hứa Ngạn Văn nói: “Đúng thế, ngay lúc Đoạn Trường Nữ muốn giết chết hắn, lão già kia lại nói nguyện dâng bí pháp kia lên cho Đoạn Trường Nữ kiểm tra. Nếu bí pháp không sai sót gì thì Đoạn Trường Nữ cần xin lỗi lão ta.”
“Đoạn Trường Nữ đồng ý à?”
“Đương nhiên là đồng ý rồi.” Hứa Ngạn Văn thở dài một tiếng, nhìn vẻ mặt hắn, mọi người cũng nhận ra điều gì đó.
Trì Vãn Ngưng nói: “Chẳng lẽ có loại pháp thuật này thật?”
Hứa Ngạn Văn khẽ gật đầu.
Hóa ra hôm đó lão già kia thật sự dâng bí pháp lên, Đoạn Trường Nữ - Ôn Tâm Dư kiểm tra xong, phát hiện ra không ngờ lão già này lại không nói dối, đây là một pháp môn chữa trị cần tiếp xúc thân thể mới có tác dụng.
Sau đó kiểm tra lại người phụ nữ kia, cũng mắc phải chứng bệnh ngầm, nếu không có pháp thuật này thì khó lòng phát hiện, lập tức ngây dại.
“Sau đó thì sao? Chẳng lẽ Đoạn Trường Nữ lại xin lỗi lão già kia?” Mọi người cùng hỏi.
Nếu đổi lại là người khác ở đó, chắc sẽ trực tiếp nói một câu ‘giả’, sau đó lập tức giết người, hủy diệt chứng cứ.
Nhưng Hứa Ngạn Văn đã kể chuyện, đương nhiên mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy.
Quả nhiên Hứa Ngạn Văn đã nói: “Đoạn Trường Nữ không làm vậy mà thừa nhận lão già kia nói thật.”
Trì Vãn Ngưng không lấy làm lạ: “Ôn Tâm Dư hận nhất là bị oan, cho dù cô ta muốn giết người cũng sẽ tìm một lý do thật sự chứ không phải tùy tiện gài bừa một tội danh.”
“Đúng vậy.” Hứa Ngạn Văn cười nói: “Đoạn Trường Nữ thẳng thắn nhận sai, đang định xin lỗi. Theo tác phong của cô ta e là sau khi xin lỗi sẽ giết chết lão già kia. Không ngờ lão già kia lại quỳ sụp xuống, nói Đoạn Trường Nữ không cần xin lỗi, chỉ cần cô ta thu nhận vào môn hạ, trở thành một đệ tử dưới trướng.”
Hả?
Mọi người đều kinh ngạc.
Còn có chuyện như vậy?
Hứa Ngạn Văn nói: “ Lão già kia nói cũng khá có lý. Lão ta nói mình vốn là tán tu nơi dân dã, không môn không phái, chỉ học được một đống thứ linh tinh, có tình cờ gặp được một môn pháp thuật mà tiên môn chưa từng thấy cũng là chuyện thường. Chỉ có điều pháp thuật chữa trị bệnh tật ngầm này do ân sư của mình truyền thụ, vốn không nên đưa cho người ngoài. Bây giờ truyền thừa đã lọt ra ngoài, không còn mặt mũi nào gặp lại tiên sư, Đoạn Trường Nữ là người trên trời, không thể xin lỗi hạng giun dế như lão ta được. Bây giờ chỉ còn một cách là bái Đoạn Trường Nữ làm sư phụ, cho dù thật sự không được, lão ta tình nguyện làm nô bộc. Đầu tiên là giữ gìn uy nghiêm cho Đoạn Trường Nữ, thứ hai là bảo vệ bí pháp sư môn. Nói xong lão ta còn khóc lóc vang trời, kêu rên liên tục.”
“Vậy Đoạn Trường Nữ có đồng ý không?”
“Cô ta vốn không muốn đồng ý nhưng cũng không muốn xin lỗi kẻo mất mặt, càng không muốn để người khác có lý do đàm tếu, nói cô ta lừa gạt bí pháp của sư môn người khác. Lão già kia làm vậy cũng cho cô ta một bậc thang, cô ta đành nhận một lão nô trông coi động phủ.”
Mọi người cùng cười nói: “Đúng là chuyện thú vị.”Hẹn gặp mặt
Bên Tam Giang hồ, mọi người thưởng trà trò chuyện, mỗi người kể một số chuyện kỳ lạ mà mình từng thấy.
Mãi tới tận hoàng hôn, thấy không còn nhiều thời gian nữa, hội trà kết thúc, mọi người cùng đi khỏi.
Sau khi mọi người đi hết, Trì Vãn Ngưng lại ngồi một mình một lúc, ngây ngốc nhìn mặt hồ rực rỡ kia, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Cô đang ngây người, một bà lão mặt đầy nếp nhăn chậm rãi bước tới, dừng lại bên cạnh Trì Vãn Ngưng: “Cô nương, không còn sớm nữa, mau về luyện công đi.”
Trì Vãn Ngưng lắc đầu: “Ta muốn ngồi một lúc nữa.”
Không ngờ bà lão kia không đi khỏi, ngược lại còn cười lạnh nói: “Cô nương đừng làm khó lão nô thì hơn.”
Trì Vãn Ngưng lạnh lùng nhìn bà lão kia: “Vũ di, giọng điệu vừa rồi của ngươi đâu có giống lời nói với chủ nhân.”
Bà lão được gọi là Vũ di kia mỉm cười: “Cô nương quá lời rồi, nô tỳ dẫu sao vẫn là nô tỳ, nào dám vô lễ với chủ nhân. Nhưng chuyện luyện công là do lão tổ giao phó, nô tỳ nào dám làm lão tổ thất vọng.”
Trì Vãn Ngưng nhìn bà lão, đột nhiên mỉm cười: “Đúng, do ta lười biếng. Vũ di cũng chỉ muốn tốt cho ta, nếu thế, ta đi là được.”
Nói xong đã dịu dàng đứng dậy đi về phía phòng luyện công.
Bà lão nhìn bóng lưng của cô, đột nhiên nói: “Gần đây cô nương tiến bộ hơi chậm, mong sẽ tập trung hơn. Bằng không khi lão tổ về, cả ngươi lẫn ta đều khó mà trả lời người.”
Thân hình Trì Vãn Ngưng đờ ra một chút rồi lạnh nhạt nói: “Biết rồi.”
Phòng luyện công của Trì Vãn Ngưng là một bóng nước kỳ quái.
Toàn bộ là màu xanh thẳm, lấp lánh sóng nước.
Đây là Thuần Âm Nguyên Thủy, dùng nó để tu hành có thể tăng thủy nguyên. Trì Vãn Ngưng có thiên phú thể chất hành thủy, thích hợp nhất để tu luyện công pháp hệ thủy, tu luyện trong làn nước này sẽ làm ít mà lợi nhiều, tiến bộ cực nhanh.
Chỉ có điều tuy ở trong Thuần Âm Nguyên Thủy nhưng Trì Vãn Ngưng hoàn toàn không có lòng tu luyện, cô vận chuyển công pháp, sắc mặt không ngừng thay đổi.
Đột nhiên Trì Vãn Ngưng đứng dậy hét lớn: “Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!”
Đã tay đấm chân đá ra xung quanh, khiến sóng nước dâng trào, chẳng còn chút khí chất nào của ngọc nữ tiên tử.
Sau khi phát tiết một lúc lâu, Trì Vãn Ngưng mới bất lực ngồi xuống, hít một hơi dài, tiếp tục việc luyện công không cam lòng không tình nguyện.
Đột nhiên cô có cảm giác, cúi đầu nhìn xuống người mình.
Chỉ thấy không biết từ lúc nào trên chiếc váy hoa màu xanh của cô đã xuất hiện một dòng chữ.
Có chuyện gì vậy?
Trì Vãn Ngưng thầm kinh ngạc, nhìn dòng chữ kia, không kìm nổi bắt đầu run rẩy.
Vì sao lại như vậy?
Ai làm được chuyện này?
Trong phút chốc, đầu óc Trì Vãn Ngưng xuất hiện vô số suy nghĩ, đã nhớ lại mọi người lúc ban ngày.
Nếu không phải đại năng xâm nhập, vậy e là trong số những người ban ngày.
Là ai kia chứ? Chung Nhật Hàn? Không thể nào, hắn là đệ tử đại nguyên lão, chắc chắn không làm như vậy. Dương Tử Thu, Hứa Ngạn Văn? Bọn họ cũng không thể? Bọn họ ham muốn nhan sắc của mình, chỉ muốn lừa mình lên giường, cũng không thể làm như vậy.
Diệp Thiên Thương, Tư Nguyệt Đường?
Hai người này cũng không giống.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy Dung Thành và Ninh Dạ đáng nghi nhất.
Đặc biệt là Dung Thành.
Người này vốn là đệ tử của Đông Kỳ Sứ nhưng không biết vì sao lại đắc tội với Đông Kỳ Sứ, bị đuổi khỏi môn hạ nhưng vẫn được ở lại trong môn phái, đúng là kỳ lạ.
Còn tên Ninh Dạ kia cũng rất đáng nghi ngờ. Sau chuyện Ngưng Tâm Tiểu Trúc, Trì Vãn Ngưng luôn có một cảm giác - chuyện xảy ra ở Hiên Vũ các và hội trà của mình diễn ra vào cùng một ngày, e rằng không phải trùng hợp.
Nếu thật sự như vậy, ý nghĩa của chuyện này sẽ rất phức tạp.
Đặc biệt là hôm đó.
Cô nhớ lại dáng vẻ của Ninh Dạ khi đi tới bên cạnh hòn giả sơn, không khỏi tức giận bản thân thiếu nhẫn nại.
Lúc này nghĩ tới nghĩ lui, cô nàng liệt bốn người Diệp Tương Thiên, Ninh Dạ vào đối tượng đáng nghi ngờ nhất, lập tức cười lạnh: “Thôi được, bất luận lai lịch của ngươi ra sao, đêm nay sẽ biết ngay thôi.”
——————————————————
Màn đêm buông xuống, ánh sao đầy trời.
Trì Vãn Ngưng bước ra khỏi Ngưng Tâm Tiểu Trúc, sau lưng là giọng nói lạnh lùng của Vũ di: “Đã khuya vậy rồi, cô nương còn định đi đâu?”
Trì Vãn Ngưng lạnh nhạt nói: “Ra ngoài đi dạo. Sao nào, bây giờ mọi hành động của ta đều phải được Vũ di đồng ý à?”
Bà lão mỉm cười: “Đâu có, cô nương muốn đi thì cứ đi đi, bà lão này chỉ quan tâm tới cô nương thôi.”
Trì Vãn Ngưng hừ một tiếng, bỏ đi.
Ra khỏi Thanh Mộc điện, bước xuống Thiên Tú phong.
Trì Vãn Ngưng đi rất nhanh, tới một tảng đá lớn dưới chân núi, nhìn trái nhìn phải nhưng vẫn không thấy bóng người nào.
Đang bực tức lại thấy cát vàng dưới chân biến hóa, tạo thành một hàn chữ viết:
“Đừng quay đầu lại, bà già kia đang đi theo ngươi. Tới Chấp Tử thành, bên Quan Cảnh hồ, có con thuyền nhỏ màu trắng ở đó. Ngồi thuyền ra hồ.”THIÊN CƠ ĐIỆN
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 1: Ân đền oán trả