Chương 137: Nhân duyên 4
“Đúng vậy, nhân duyên nào phải chuyện của một một người, hai người đồng hành mới có thể hóa giải, bằng không chỉ một người làm vẫn là vô dụng.”
“Ta hiểu rồi, cám ơn đã chỉ giáo.” Thường Vũ Yên đứng dậy đi khỏi.
Đạo nhân trẻ tuổi nhìn Thường Vũ Yên đi khỏi, đột nhiên mỉm cười, đã hóa thành gương mặt Ninh Dạ.
Cừu Bất Quân xuất hiện bên cạnh y: “Con cảm thấy cô ta có làm được không?”
“Được hay không được thì đây cũng là cách tốt nhất, chỉ cần tập trung vào Thường Vũ Yên là chẳng khác nào biết động tĩnh của Doãn Thiên Chiếu.” Ninh Dạ trả lời.
Doãn Thiên Chiếu không thể ở trên núi mãi không xuống được, chỉ có điều không ai biết lúc nào hắn mới đi ra. Vì vậy tác dụng thật sự của Thường Vũ Yên không phải là làm cho Doãn Thiên Chiếu xuống núi mà là quấn lấy hắn, từ đó gián tiếp cung cấp manh mối về hành động của Doãn Thiên Chiếu.
Cừu Bất Quân cũng đồng ý với điều này, nhưng ông vẫn nói: “Còn một vấn đề.”
“Hả?”
“Làm sao con giải thích được việc khi Doãn Thiên Chiếu xảy ra chuyện, con lại tình cờ xuất hiện ở gần đó?”
Lạc Cầu Chân nghi ngờ Ninh Dạ, nguyên nhân lớn nhất là vì y nhiều lần xuất hiện ở nơi xảy ra chuyện.
Khác với kiếp trước, làm gián điệp trong tiên môn, bị nghi ngờ không khác gì bị phát hiện - Thế giới này tuy làm việc không quy củ nhưng cũng vì thế càng không e ngại gì cả.
Lần trước nếu không có Vương Sâm gánh tội, như vậy rất có thể lòng nghi ngờ của Lạc Cầu Chân sẽ trực tiếp hóa thành hành động.
Vì vậy bất luận ra sao, lần này Ninh Dạ cũng không thể để thần cung có lý do nghi ngờ mình.
Đối mặt với nan đề của Cừu Bất Quân, Ninh Dạ khẽ mỉm cười: “Nếu không thể trùng hợp vậy thì đừng trùng hợp, có lúc hại người cũng có thể hóa thành giúp người.”
“Ý của con là...”
“Làm ngược lại!”
————————————————
Thiên Nguyên phong, Vô Quang động.
Doãn Thiên Chiếu ngồi trong động, toàn thân bao phủ bởi làn khói đen.
“Phụt!” Doãn Thiên Chiếu đột nhiên phun ra một ngụm máu.
Đen kịt như mực.
Sau đó một bàn tay đặt lên lưng Doãn Thiên Chiếu, một lực lượng hùng hậu tinh thuần từ lòng bàn tay kia truyền tới, chậm rãi chữa trị thương thế cho hắn.
Một lát sau Doãn Thiên Chiếu nói: “Đa tạ sư tôn đã chiếu cố, đệ tử không sao nữa rồi.”
Tây Phong Tử đi ra từ sau lưng hắn: “Gần đây lòng ngươi đang rối loạn.”
“Vâng, tuy chuyện Hiên Vũ các đã điều tra ra là do Vương Sâm gây nên, nhưng đệ tử luôn có cảm giác xấu.”
“Ngươi cảm thấy Ảnh đã lẻn vào Hắc Bạch thần cung?”
Doãn Thiên Chiếu chần chừ một chút rồi gật đầu đáp: “Vâng.”
Tây Phong Tử thu tay lại: “Hắc Bạch thần cung có quy mô hùng vĩ, mỗi năm lại có vô số người gia nhập, khó mà tìm ra Ảnh trong số chúng. Nhưng còn may, ít nhất mục đích của hắn rất rõ ràng. Chỉ cần hắn còn muốn giết ngươi, hắn sẽ để lộ sơ hở.”
Doãn Thiên Chiếu hiểu ý Tây Phong Tử: “ý của sư phụ là dùng đệ tử làm mồi nhử? Ngang nhiên lộ diện?”
Tây Phong Tử lắc đầu: “Nếu làm như vậy thì quá rõ ràng, chắc chắn đối phương sẽ cảnh giác.”
“Vậy ý của sư phụ là. . .”
Tây Phong Tử suy nghĩ một chút rồi nói: “Mấy hôm nay Vũ Yên tới tìm ta vài lần, nói ta nhốt ngươi trong cung quá lâu, mong được ra ngoài đi dạo với ngươi. Ta cảm thấy như vậy cũng tốt, đầu tiên là bây giờ ngươi cũng cần giải sầu, ra ngoài một chút sẽ có lợi cho ngươi. Thứ hai là coi như bầu bạn với Vũ Yên. Thứ ba là, có lẽ sẽ dẫn được người trong bóng tối chui ra.”
“Nhưng thân phận của con chưa rõ, chưa chắc đối phương đã phát hiện ra.”
“Một năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện kỳ quái, đến này còn chưa rõ một số tin tức mật bị tiết lộ như thế nào. Chúng ta buộc phải giả định rằng có lẽ đối thủ có năng lực và thủ đoạn vượt ngoài tưởng tượng của chúng ta. Vì vậy lần này con ra ngoài, nếu không có chuyện gì thì thôi, chứng tỏ Ảnh không tồn tại hoặc bản thân hắn chưa điều tra rõ tình hình của con. Nhưng bất luận tình huống nào cũng không đáng lo.”
Tây Phong Tử không nói nếu xảy ra chuyện sẽ xử lý ra sao.
Doãn Thiên Chiếu hiểu, chắc chắn Tây Phong Tử sẽ phái người bảo vệ hắn, nhưng trong quá trình này không ai dám đảm bảo Doãn Thiên Chiếu chắc chắn sẽ an toàn.
Đây chính là điểm hắn cần mạo hiểm.
Sau khi suy nghĩ, hắn hỏi: “Bao giờ?”
“Nếu ngươi không có ý kiến thì mai luôn đi, vừa vặn có một nhiệm vụ tương đối thích hợp với các ngươi, ta sẽ bảo Vũ Yên tới nhận, ngươi đi cùng con bé.”
[Truyện đã dịch full, rất mong được ủng hộ Kim Phiếu.
Tại hạ có dịch một số bộ khác, mười các đạo hữu đọc thử:
Thiếu Niên Ca Hành (Đã hoàn thành)
Ám Hà Truyện (Có hoạt hình)
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong (Đã hoàn thành)
Trạch Nhật Phi Thăng (đang bám sát tác giả)
Kính mong mọi người ủng hộ bộ Trạch Nhật Phi Thăng chút Kim Phiếu. Tại hạ muôn phần cảm kích.]~~THIÊN CƠ ĐIỆN~~
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 1: Ân đền oán trả