Chương 193: Dược đường 1
“Gọi vài người tới dẫn hắn ra.” Lao Huyền Minh hét lớn một tiếng rồi lao theo Thanh Tiêu Quan Chủ.
Vài đệ tử thần cung đằng sau đi tới đỡ lấy Ninh Dạ, đỡ y ra khỏi đường hầm.
Nhưng ngay lúc sắp ra khỏi cửa động, Ninh Dạ đột nhiên nói với một đệ tử thần cung: “Ngươi là ai? Vì sao trước đây ta chưa từng gặp ngươi?”
Đám người nghe vậy ngạc nhiên, chỉ thấy gương mặt đệ tử thần cung đang bị Ninh Dạ nhìn đột nhiên biến hóa, không ngờ lại hóa thành hình dạng của Công Tôn Điệp, chớp mắt đã đánh liền ba chưởng vào Ninh Dạ và hai người khác, ba người cùng bay ngươi ngược lại.
Ninh Dạ quát lớn một tiếng, chộp về phía Công Tôn Điệp nhưng chỉ giật được một mảnh áo trắng của cô.
“Cô ta đang ở đây!” Hai đệ tử thần cung bị thương cùng hét lớn.
Chỉ chốc lát sau Thanh Tiêu Quan Chủ và Lao Huyền Minh đã vòng lại, chứng kiến cảnh này biết mình bị lừa. Hóa ra Công Tôn Điệp không chạy trốn theo đường ngầm mà ẩn nấp trong chỗ tối, hóa thân thành đệ tử thần cung vòng lại đường cũ.
“Con ả gian xảo!” Bị Công Tôn Điệp năm lần bảy lượt trêu ngươi, Lao Huyền Minh tức giận tới muốn nổ phổi.
Ninh Dạ đã hét lớn: “Mau! Cô ta định chạy theo hướng cửa đông!”
Lao Huyền Minh ngạc nhiên: “Cửa đông phòng ngự nghiêm ngặt, lại có người giỏi quan sát, cô ta không chạy thoát được!”
“Cô ta đã khôi phục thực lực, lại có Huyền Sách ấn, có thể làm giả công văn đi khỏi!” Ninh Dạ hét lớn.
Thanh Tiêu Quan Chủ và Lao Huyền Minh như con rối bị Ninh Dạ giật dây, lại lao về phía cửa đông.
Khi Thanh Tiêu Quan Chủ và Lao Huyền Minh chạy đến, cả hai nhận được tin, vừa rồi có người dùng công văn giả rời khỏi thành.
Vậy là Truy Phong đường lập tức đuổi theo.
Nhưng chắc chắn bọn họ chẳng tìm được gì.
Vì người rời thành vốn chẳng phải Công Tôn Điệp mà là Cừu Bất Quân.
Cừu Bất Quân dùng công văn giả rời thành, lại dùng gương mặt thật trở về thành, thời gian chênh lệch không lâu, chẳng ai phát hiện ra.
Sau khi giả tạo dấu hiệu Công Tôn Điệp rời thành, Hắc Bạch thần cung cũng giải trừ lệnh phong tỏa, Công Tôn Điệp có thể thoái mái rời khỏi.
Chưa bắt được người nhưng công lao của Ninh Dạ đã vững như đá tảng.
Vì y tìm lại được Huyền Sách ấn.
“Vậy ngươi phân tích Công Tôn Điệp có Huyền Sách ấn, chắc chắn cô ta sẽ lợi dụng thứ này để làm giả công văn, ẩn giấu bản thân? Nên thuận theo đó tìm ra?”
Lao phủ, rốt cuộc Lao Huyền Minh cũng có cơ hội dò hỏi Ninh Dạ.
Ninh Dạ đã bịa sẵn lời giải thích, chẳng qua là phân tích kín kẽ, suy đoán chặt chẽ, điều tra cẩn thận, rốt cuộc tìm được đầu mối vào dược đường của Cận gia, sau đó lại cải trang lẻn vào, xác nhận Công Tôn Điệp đang trong được đường rồi mới gửi mật thư cho Lao Huyền Minh.
Chỉ tiếc dược đường của Cận gia có tâm tư riêng, không ngờ lại tự ý đào đường hầm khiến cho Công Tôn Điệp bỏ trốn thành công.
Chuyện này thì không phải lỗi của y rồi.
“Vậy làm sao ngươi biết cô ta sẽ đi tới cửa đông của thành?” Thanh Tiêu Quan Chủ hỏi.
Ninh Dạ trả lời: “Công Tôn Điệp giả trang lẻn vào dược đường, ban đầu thuộc hạ cũng không dám xác nhận cô ta là Công Tôn Điệp, vì vậy bí mật theo dõi, phát hiện cô ta có vẻ rất hứng thú với cửa đông, thậm chí lén lút tiếp xúc với một số tu sĩ bảo vệ ở đó, vì vậy nghi ngờ cô ta định đào tẩu theo đường này. Lúc trước cô ta không đi đương nhiên vì tu vi chưa hồi phục, sợ có biến cố.”
Thanh Tiêu Quan Chủ gật đầu: “Cô ta đánh một chưởng mà không giết được ngươi, có thể thấy đúng là tu vi chưa hoàn toàn khôi phục nhưng đã đủ để chạy trốn. Con ả này đúng là quỷ dị, sau khi ra ngoài cổng thành là biến mất không còn tăm hơi, không biết dùng bí pháp gì nữa.”
Đây là chuyện không có chứng cứ.
Tất cả tin tức đều do Ninh Dạ đưa ra, đại thể đều được xây dựng ở suy luận chặt chẽ, có thể nói là không cần chứng cứ nhưng lại thể hiện tài hoa của y, không cần lo có người vạch trần.
“Đáng tiếc, ngươi quá cẩn thận, nếu từ khi nghi ngờ ngươi đã báo ngay cho ta thì tốt rồi.” Lao Huyền Minh thở dài.
“Vâng, đây là sai lầm của thuộc hạ. Chẳng qua thuộc hạ cảm thấy muốn bắt người thì phải có chứng cứ, dù sao dược đường của Cận gia cũng có quan hệ thân cận với Long Đằng Hổ đại sư, thuộc hạ chỉ là tuần tra viên tạm thời, không dám đắc tội. Mãi tới sau khi phát hiện ra Huyền Sách ấn này mới xác nhận.”
Nói xong đã dâng Huyền Sách ấn lên.
Thấy Huyền Sách ấn đã mất lại trở về, Lao Huyền Minh cũng thở dài một tiếng.
Đúng là chuyện làm mất Huyền Sách ấn sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến hắn, rất có thể sẽ khiến vị trí của hắn dao động, xét theo ý nghĩa khác, tìm lại Huyền Sách ấn còn quan trọng hơn việc báo thù.
Dù sao con trai chết rồi còn sinh lại được, quan tước không còn thì chẳng còn gì cả.~~THIÊN CƠ ĐIỆN~~
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 1: Ân đền oán trả