Thiên Cơ Điện

Chương 200: Mọi người cùng hành động 2

Chương 200: Mọi người cùng hành động 2
Sau khi suy nghĩ một lúc, Lạc Cầu Chân nói: “Nếu tìm được thì ngươi dẫn vài người đuổi theo, quan sát xem rốt cuộc hắn đang làm gì... Lần này đứng có để ta thất vọng lần nữa.”
“Nhất định không phụ mệnh lệnh của chấp sự.”
Không phụ mệnh lệnh?
Lạc Cầu Chân thầm cười lạnh.
Trong lòng hắn bỗng có cảm giác, e là Tây Giang nhất định sẽ khiến mình thất vọng.
Có lẽ mình nên tự đi?
Nhưng ngay sau đó, Lạc Cầu Chân đã bỏ qua suy nghĩ này.
Theo những gì hắn thấy trong quá khứ, lần này Ninh Dạ ra ngoài chắc sẽ gây ra động tĩnh gì lớn. Nếu mình đi nhưng vẫn không cản được Ninh Dạ, chẳng khác nào dẫn lửa đốt lên người.
Chẳng bằng để Tây Giang đi, có vấn đề gì thì cũng là hắn chịu trách nhiệm.
Ninh Dạ không nhìn lầm Lạc Cầu Chân, tuy hắn rất thông minh nhưng vấn đề lớn nhất của hắn là có tư tâm.
Chỉ cần Lạc Cầu Chân còn ý nghĩ bo bo giữ mình, chắc chắn hắn không thể đánh cược tất cả để đối phó với Ninh Dạ.
Đây cũng là điều Ninh Dạ mong chờ.
————————————————————
“Vậy là hắn thật sự lên đường rồi.”
Ngưng Tâm Tiểu Trúc, Trì Vãn Ngưng nghe tin tức vừa thu được, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười.
“Không còn việc gì nữa rồi, lui xuống đi.” Sau khi cho hạ nhân lui khỏi, Trì Vãn Ngưng bắt đầu nhập định điều tức, cứ như chuyện Ninh Dạ ra ngoài không liên quan gì tới cô.
Lần nhập định này kéo dài một ngày.
Màn đêm buông xuống, ánh sao đầy trời.
Cuối cùng Trì Vãn Ngưng cũng kết thúc việc tu hành hàng ngày.
Mở mắt ra, rời khỏi Thuần Âm Nguyên Thủy, cứ thế bước ra ngoài điện.
Đi thẳng tới một nơi ít dấu chân người dưới Thiên Tú phong, Trì Vãn Ngưng lấy một tấm phù chú ra thiêu cháy, sau đó ngồi đó lặng lẽ chờ đợi.
Đây là cách liên lạc mà cô và người bí ẩn đã ước định.
Chỉ cần Trì Vãn Ngưng đốt cháy lá phù này, chẳng mấy chốc đối phương sẽ liên hệ với cô.
Đúng, Trì Vãn Ngưng vẫn luôn chờ đợi thời khắc này là để xác nhận xem rốt cuộc người bí ẩn có phải Ninh Dạ không.
Thật ra trong lòng Trì Vãn Ngưng hy vọng không nhận được hồi âm, như vậy cô có thể xác nhận thân phận của đối phương.
Nhưng mọi chuyện lại vượt ngoài dự liệu của cô.
Sau khi đốt phù đưa tin không lâu, một hộp đá nho nhỏ từ đằng xa bay tới.
Trì Vãn Ngưng nhận hộp đá, mở ra, phát hiện bên trong là một lá thư.
Nội dung của lá thư này rất đơn giản, đại ý là bây giờ đang thời khắc đặc biệt, hắn đang làm một đại sự, tạm thời không rảnh, nếu không có chuyện gì rất cần thiết thì đừng gặp mặt.
Đã có thư trả lời chứng tỏ người này ở trong núi, tức là không phải Ninh Dạ?
Chuyện này khiến Trì Vãn Ngưng rất thất vọng.
Lại nhìn bức thư trong tay, chữ viết đã dần dần biến mất, không để lại chút chứng cứu nào.
Thủ đoạn này hay lắm.
Không đúng!
Trong lòng Trì Vãn Ngưng đột nhiên kinh ngạc, quan sát kỹ tờ giấy trống không, đột nhiên ngưng tụ một chỉ điểm lên tờ giấy, tờ giấy tỏa ra màu sắc kỳ quái, trong ánh hào quang chữ viết lúc trước ẩn hiện, mơ hồ.
Quan sát kỹ nét chữ mơ hồ đó, Trì Vãn Ngưng bỗng thấy vui mừng, mỉm cười duyên dáng.
Ngón tay ngọc nhẹ nhàng vươn ra, chạm lên tờ giấy viết thư, như đặt lên trán Ninh Dạ.
Cô cất giọng nói khẽ: “Bắt được ngươi rồi!”
Thuận tay xoa một cái, tờ giấy đã hóa thành tro tàn bay theo gió.
Trì Vãn Ngưng vội vàng trở về Ngưng Tâm Tiểu Trúc, bắt đầu thu dọn hành lý, quan trọng nhất là rót một bình Thuần Âm Nguyên Thủy thật đầy.
“Cô nương định đi đâu đấy?” Giọng nói âm trầm của Vũ di đã vang lên sau lưng.
Trì Vãn Ngưng đờ ra một chút, mỉm cười nói: “Ra ngoài một chút, không được à?”
“Lão tổ còn đang bế quan, không chào mà đi có vẻ không ổn?”
“Nếu Vũ di không yên tâm có thể đi cùng với ta.”
Vũ di bèn mỉm cười nói: “Lão thân tuổi tác đã cao, thể lực cũng kém, e là không gánh nổi những nguy hiểm ngoài kia, nếu chết ở bên ngoài thì không hay cho lắm.”
Trì Vãn Ngưng cười nói: “Vũ di đừng quên, thực ra ta cần Thuần Âm Nguyên Thủy để tu luyện, lượng nước trong bình này chỉ đủ cho ta dùng một tháng, nếu quá thời hạn này mà ta chưa về thì cứ coi như ta đã chết rồi.”
Vũ di lạnh nhạt nói: “Cô nương có tư chất hơn người, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, trí tuệ vô song, tu vi cao cường, cô nương sẽ không chết, chỉ có người khác chết dưới váy cô nương thôi.”
Trì Vãn Ngưng thu nụ cười lại: “Đáng tiếc vẫn không thu thập được lão yêu quái nhà ngươi.”
Nói xong đã quay người bỏ đi.
Thiên châu.
Ánh trăng lúc hoàng hôn, căn đình nghỉ mát trên con đường cổ.
Rơi vào trong mắt, đầy vẻ hoang vắng thê lương.
Hai bóng người một già một trẻ chiếu xuống đất, Cừu Bất Quân nhấc mũ rộng vành trên đầu, để lộ ra đôi mắt già nua vẩn đục: “Nơi này chính là Vô Thường tự.”~~THIÊN CƠ ĐIỆN~~
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 1: Ân đền oán trả

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất