Thiên Cơ Điện

Chương 27: Nhập môn 2

Chương 27: Nhập môn 2
“To gan, thấy các tiên sư mà dám không quỳ!”
Trong số năm mươi người bên dưới có vài đệ tử Hắc Bạch thần cung lớn tiếng trách mắng Ninh Dạ.
“Im miệng!” Một giọng nói đã vang lên: “Người này đã khổ chiến đến sức cùng lực kiệt, chỉ nhờ ý chí chống đỡ. Nếu hắn lạy, e là từ nay về sau không thể đứng lên nổi!”
Người vừa lên tiếng chính là Trương Liệt Cuồng.
Sát Tâm đao quyết là do hắn lưu lại, là một trong Thất Sát Thiên Đao của hắn.
Ninh Dạ chọn đao này cũng là nhắm vào hắn.
Lúc này Thiên Cơ điện nhìn Ninh Dạ, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng: “Người này căn cốt bình thường, nhưng Thất Sát Thiên Đao không chú trọng căn cốt mà trọng ở tâm chí. Tâm chí và ngộ tính của người này đều là thượng giai, là lựa chọn tốt nhất để gia nhập môn hạ của ta.”
Nói xong hắn cong ngón tay búng một cái, một hạt đan dược đã lọt vào miệng Ninh Dạ.
Đan dược này vừa vào miệng, Ninh Dạ lập tức cảm thấy thân thể có dòng nước ấm sinh ra, những chỗ bị trọng thương đã bắt đầu khôi phục.
Thế thì... rốt cuộc mình cũng thành công rồi à?
Trong lòng vừa cảm thấy vui mừng, Ninh Dạ nhắm mắt lại, đã ngất đi.
——————————————
Khi tỉnh lại, Ninh Dạ phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường đá, bốn phía đều là vách núi, không có trang trí gì, đơn giản tới cực điểm.
Vươn mình ngồi dậy, phát hiện tất cả vết thương trên người mình đã khép lại.
“Tỉnh rồi, tỉnh rồi!”
Một tiếng kêu the thé vang lên, ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là một con chim với màu lông rực rỡ dáng vẻ kỳ quái đang kêu lớn, trông khá giống anh vũ, chỉ có cái mỏ không cong.
Ninh Dạ biết đây là chim báo hỉ, một loài chim trời sinh biết nói tiếng người, tính cách lắm lời, thường dùng để đưa tin.
Quả nhiên ngay sau đó Ninh Dạ nghe thấy một giọng nói: “Tỉnh rồi thì tới đây đi.”
Là giọng của Trương Liệt Cuồng.
Ninh Dạ đứng dậy đi ra khỏi hang đá, phát hiện hai bên trái phải đều có đường, trong lúc nhất thời cũng không biết nên đi đường nào.
Ninh Dạ suy nghĩ rồi chọn đường bên trái, đi một đoạn đã thấy trước mặt là một khung cảnh khác hẳn vừa rồi.
Không ngờ đây lại là một sơn cốc nhỏ, chỉ có điều trong sơn cốc không có thứ gì, chỉ có vô số đá vụn, trên đó phủ kín vết đao chém.
Rõ ràng chỉ là sơn cốc trống trải nhưng lại khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo vô cùng, đặt mình trong đó như có hàng ngàn hàng vạn thanh đao chém về phía mình, nếu tâm chí yếu ớt e là đã quỳ xuống tại chỗ.
Trương Liệt Cuồng đang đứng trong cốc, bên cạnh hắn còn có hai người, một người có gương mặt già nua như ông lão, vóc dáng tiều tụy. Một người lại là nữ tử, chỉ có điều toàn thân quấn đầy băng vải màu xám chỉ để lộ hai mắt, sau lưng đeo một thanh trường đao cán cong, thân đao không vỏ, cũng dùng vải bọc lại.
Trương Liệt Cuồng quay lưng về phí Ninh Dạ, nói: “Sao ngươi biết đây là đường đúng?”
Ninh Dạ cúi đầu trả lời: “Bên phải khá khô, ít rêu, chắc là đường ra ngoài động. Ngược lại bên trái khí ẩm nặng hơn, có vẻ xơ xác tiêu điều. Nếu đã ở trong núi, chắc sư phụ ở trong lòng núi, vì vậy đệ tử đi về bên trái.”
Không thấy mặt Trương Liệt Cuồng, Ninh Dạ không biết sắc mặt hắn ra sao, chỉ nghe hắn nói: “Vậy vì sao ngươi lại phân biệt được vong linh thật với vong linh giả?”
Ninh Dạ tiếp tục trả lời: “Vong linh giả chỉ là ảo ảnh, giẫm lên cát vàng không tạo thành bụi, nhìn là biết.”
Trương Liệt Cuồng cười khẽ.
Hắn quay lại nhìn Ninh Dạ, tuy cất tiếng cười nhưng trên gương mặt như đao tước rìu đục kia lại không chút ý cười.
Hắn nói: “Ngươi rất thông minh, thường thì ta không thích người thông minh, vì giao tiếp với loại người này quá mệt mỏi. Quan trọng nhất là người thông minh thường hiểu cách lợi dụng kẻ khác, khi giao chiến dùng cách gian trá để thủ thẳng, không thích chiến đấu chính diện. Thất Sát Thiên Đao của ta, khai chiến quyết đấu đều chú trọng vào khí thế. Nếu suy nghĩ quá nhiều thì khí thế sẽ yếu đi, ngược lại thành không tốt. Vì vậy ta không thích người thông minh.”
Ninh Dạ nhỏ giọng nói: “Sư phụ nói rất đúng. Nhưng chuyện sư phụ nói là tình huống bình thường, còn trên cõi đời này luôn có vài ngoại lệ. Nếu có một người biết suy nghĩ nhưng cũng dám liều mạng, tin rằng người đó sẽ khiến sư phụ ưa thích.”
Trương Liệt Cuồng ngây ra một chút, đột nhiên ngửa đầu lên trời cười to: “Không tệ, không tệ! Không cần thể hiện tài trí của ngươi trước mặt ta, người mà ta thích chỉ có dũng sĩ mà thôi. Ngươi, đã hiểu chưa!”
Ninh Dạ quỳ xuống: “Đệ tử đã hiểu.”
Trương Liệt Cuồng lạnh nhạt nói: “Ngươi vẫn chưa phải đệ tử chính thức của ta. Tất cả các đệ tử nội môn thông qua khảo hạch đều có thời gian khảo sát một năm, vượt qua kỳ hạn khảo sát ngươi mới coi là thật sự nhập môn.”
“Sư tôn sẽ không thất vọng đâu!”Ninh khiếu vạn cổ như trường dạ
Cửu Đại Tiên Môn thu nhận đệ tử đều có thời gian thử thách, đề phòng gian tế của môn phái khác lẻn vào. Có rất nhiều nội dung thử thách, có tiến triển về thực lực, cũng có kiểm tra lòng trung thành.
Ninh Dạ đã có chuẩn bị về chuyện này.
Y đã chuẩn bị sẵn thân phận, chỉ là một con dân của một thôn xóm bình thường, bị hãm hại tới tan cửa nát nhà, bản thân cũng bị lửa thiêu bỏng, may mà không chết.
Những chuyện tương tự xảy ra hàng ngày ở Trường Thanh giới, không có gì lạ, vết thương trên người y cũng chẳng thể giấu được, vì vậy lời nói dối này tuy đơn giản nhưng lại rất hữu dụng. Vì chuyện này Ninh Dạ còn đích thân đi tới một thôn xóm kiểm tra mọi tình hình ở đó rồi mới khởi hành. Vì vậy cho dù Hắc Bạch thần cung có điều tra cũng không phát hiện Ninh Dạ có bất cứ vấn đề gì.
Lúc này hắn nhìn Ninh Dạ, thân thể hùng vĩ như ngọn núi lớn của Trương Liệt Cuồng đột nhiên cúi xuống, ho khan vài tiếng, khí thế như đao suy giảm.
Ninh Dạ ngạc nhiên, chỉ thấy ông lão bên cạnh đã đi tới trước vỗ nhẹ lên lưng Trương Liệt Cuồng.
Vỗ mấy lần, Trương Liệt Cuồng phun ra một ngụm đờm. Ngụm đờm kia phốc một tiếng ghim thẳng vào vách núi, tạo thành một cái lỗ, nhìn xung quanh đâu đâu cũng có lỗ như vậy.
“Ài!” Trương Liệt Cuồng thở dài một tiếng, trong ánh mắt cao thâm khó lường kia toát lên vẻ bất đắc dĩ.
Cô gái băng vải bên cạnh đã giải thích với Ninh Dạ: “Hồi nhỏ sư phụ luyện đao quá mạnh, làm thương tới phổi.”
Ninh Dạ ngạc nhiên: “Với tu vi của sư tôn mà không tự lành được à?”
Trương Liệt Cuồng lắc đầu: “Nếu là thương thế bình thường thì đã khỏi từ lâu. Như ta là đao ý Thất Sát công tâm, chỉ cần còn luyện đao thì không thể khỏi được. Đừng để ý, đã nhiều năm như vậy, cũng quen rồi. Sau này các ngươi cũng phải chú ý, đao phong của Thất Sát thiên đao quá mạnh, sát ý tung hoành, tuy là đao pháp sát lục cao cấp nhất thiên hạ nhưng nhọn thì dễ gãy, làm tổn hại đến bản thân. Vì vậy không thể luyện đao quá mạnh.”
Ông lão và cô gái quấn băng vải cùng đáp: “Đệ tử hiểu.”
Trương Liệt Cuồng cong ngón tay búng một cái, hai điểm sáng vàng đã rơi vào thức hải của Ninh Dạ: “Một cái là công pháp tu hành cơ sở của cbtc chúng ta, tổng cộng có chín tầng, luyện thành tầng thứ nhất là có thể chính thức nhập môn, luyện thành chín tầng là Tàng Tượng đỉnh phong. Đây là đạo về tu hành, tuy không phải chiến pháp nhưng lại là tu vi cơ bản, cần chú tâm tu luyện. Một cái khác là Sát Ý tâm kinh của ta, là tổng cương tu luyện Thất Sát đao. ngươi đã nhận được Sát Tâm đao quyết, Sát Tâm đao quyết là đệ nhất sát trong Thất Sát, sát nhân tru tâm, cho Thất Sát đao bắt đầu từ Sát Tâm. Nhưng nếu không có Sát Ý tâm kinh hỗ trợ, sử dụng quá độ chỉ có thể tự làm mình bị thương, vì vậy cũng nên tu luyện chăm chỉ. Nói chung đầu tiên phải bắt đầu từ cơ bản, sau này mỗi tháng tới nhận linh thạch và đan được là được. Có chuyện gì thì tìm THần Quang.”
Ông lão tên Úc Thần quang, là đại đệ tử của Trương Liệt Cuồng.
“À đúng rồi, ở đây còn một túi linh thạch, là phần thưởng hạng nhất trong lần thi đấu sát hạch này của ngươi.” Trương Liệt Cuồng giơ tay lên, một túi linh thạch đã bay tới tay Ninh Dạ.
Quả nhiên ta là hạng nhất à?
Ninh Dạ không ngạc nhiên trước đáp án này.
Có ba năm tu tiên làm cơ sở, lại có tin tức bói toán từ trước, có được hạng nhất cũng không lạ, không được hạng nhất mới là lạ.
Ngược lại, tin tốt là túi linh thạch kia.
Có đồ do Tân Nhiễm Tử để lại cho mình, Ninh Dạ không thiếu linh thạch pháp bảo, tuy vì đại kế nên hắn giấu phần lớn đồ vật ở một nơi bí ẩn, nhưng vẫn để lại đủ linh thạch cho ba sư huynh muội bọn họ. Chỉ có điều những thứ này có lai lịch bất minh, không thể tùy tiện lấy ra sử dụng.
Ngược lại túi linh thạch của Trương Liệt Cuồng lại khác, có thể sử dụng công khai.
Sau khi nói xong Trương Liệt Cuồng để Ninh Dạ tự đi khỏi.
Úc Thần quang đã bố trí chỗ ở cho Ninh Dạ, nhưng không phải trong hang đã lúc trước mà ở một căn nhà nhỏ cách nơi đây khá xa.
Ninh Dạ biết ông ta cố ý làm vậy... Nếu y là gián điệp của môn phái khác đương nhiên sẽ thích hoàn cảnh này, càng tiện làm một số chuyện mờ ám.
Đối với Hắc Bạch thần cung, không sợ ngươi không làm, chỉ sợ ngươi làm quá muộn. Dù sao thực lực của gián điệp càng mạnh, nguy hại gây ra cũng càng lớn.
Sau khi vào nơi ở, đầu tiên Ninh Dạ cho tâm thần tiến vào Thiên Cơ điện, kiểm tra xung quanh có gì giám sát không. Y nhanh chóng phát hiện vài nơi giám sát bí mật xung quanh, nhưng đa số đều rất bình thường.
Lý do là vì bây giờ không có tu vi, chỉ dùng Côn Lôn kính khó lòng tìm thấy thủ đoạn giám sát cao cấp hơn. Nhưng nghĩ lại thì dù sao cũng chỉ là đệ tử bình thường, không đến mức điều động đại nhân vật đích thân ra tay.Ngưng khí như dịch 1
Sau khi biết những điểm giám sát đó, Ninh Dạ hoàn toàn yên tâm, bèn bắt đầu tu luyện. Do từng có kinh nghiệm tu luyện nên việc trùng tu của Ninh Dạ tiến thành rất thuận lợi.
Chỉ mất khoảng bốn mươi ngày, Ninh Dạ đã luyện xong tâm pháp tầng thứ nhất, lại nhập môn tu tiên lần nữa.
Nhớ lại năm xưa lần đầu nhập cảnh, Ninh Dạ nhảy nhót tưng bừng, nhưng bây giờ tâm cảnh đã phai nhạt đi nhiều.
Đến giờ Ninh Dạ vẫn nhớ, do bản thân vô tri nên khi phá cảnh thậm chí còn lao vào trong phòng Tân Nhiễm Tử hô to gọi nhỏ, kết quả làm cho lò đan dược mà Tân Nhiễm Tử đang luyện bị hỏng.
Thế nhưng Tân Nhiễm Tử chẳng những không trách mắng y mà còn lên tiếng khích lệ.
MÃi tới tận bây giờ Ninh Dạ vẫn nhớ Tân Nhiễm Tử xoa đầu mình, vẻ mặt khen ngợi.
Đáng tiếc, người đối tốt với mình đã không còn, bây giờ đưa mắt nhìn quanh, chỉ có kẻ thù.
Như vậy Trương Liệt Cuồng có tính là kẻ thù không đây?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Ninh Dạ không khỏi giật mình.
Quả nhiên thời gian trôi qua cũng khiến mọi chuyện thay đổi, mới gặp Trương Liệt Cuồng được mấy lần đã có suy nghĩ như vậy ư?
Không được, kẻ thù chính là kẻ thù, tuyệt đối không thể mềm lòng.
Vốn dĩ Trương Liệt Cuồng còn định tiếp cận Trương Liệt Cuồng, khiến hắn coi trọng bản thân, làm cho dựa cho y.
Nhưng thời khắc này y lại đột nhiên nhận ra, có lẽ bản thân cần hạn chế tiếp xúc với Trương Liệt Cuồng, không thể quá thân cận.
Có lẽ chuyện này bất lợi cho việc tu luyện của y trong tương lai nhưng lại có lợi với tâm tính của y.
Ta là Ninh Dạ!
Ninh khiếu vạn cổ như trường dạ, bất sử địch hồn thiểu nhất nhân!
————————————————
Thái Âm môn.
Tân Tiểu Diệp ngồi bên một hồ nước nhìn hình ảnh phản chiếu trong đó.
Hình ảnh hiện lên là một gương mặt dữ tợn kinh khủng, một vết đao kéo dài từ giữa trán rạch xuyên qua gương mặt kéo dài đến cằm. Đây không phải vết bỏng của cô mà trong bài khảo sát nhập môn khổ chiến tới cạn kiệt sức lực, bị đối thủ chém một đao.
Cũng may vốn đã bị hủy dung nên không cần chú ý tới đao này.
“Sư muội, sao lại ngồi ngây ra ở đây. Đã nói rồi, không việc gì thì đừng ngồi tự nhìn mình như vậy.” Sau lưng Tân Tiểu Diệp, một cô gái mặt vàng nhẹ nhàng khuyên nhủ. Cô thì thầm: “Chuyện đã qua rồi cứ để nó qua đi, cứ sa mãi vào quá khứ thì làm sao đưa mắt nhìn tương lai.”
Gương mặt Tân Tiểu Diệp cố nở nụ cười khó coi: “Đa tạ sư tỷ chỉ điểm.”
Môn hạ của Thái Âm môn có mấy ai đối xử tốt với cô, vị sư tỷ trước mắt là một, sư phụ cũng có thể coi là một.
Thế nhưng khác với khoảnh khắc do dự bàng hoàng của Ninh Dạ, quyết tâm báo thù của Tân Tiểu Diệp vô cùng kiên định.
Quên đi quá khứ?
Nếu thật sự quên đi quá khứ, làm sao báo được mối thù cha?
Thái Âm môn, toàn bộ các người, từ trên xuống dưới, đều phải chết!
Không diệt môn các người, thề không làm người!
Tân Tiểu Diệp thầm nhủ.
——————————————————
Vô Thiên phong.
Hàng loạt người quần áo lam lũ đang ra sức vận chuyển khoáng thạch dưới sự giám sát của một đám tu sĩ.
Tiếng roi da vun vút vang lên, đánh lên người đám cũng lợi ích.
“Nhanh lên, con mẹ nó đừng có lười biếng!” Một tu sĩ tức giận gầm lên.
Bốp!
Trên lưng Thanh Lâm đã trúng một roi.
Hắn cắn răng không nói gì, chỉ tiếp tục ngoan cường đi tiếp.
Khảo sát của Hạo Thiên môn, hắn thất bại!
Không phải bại vì mình không cố gắng mà bại vì vài kẻ có quan hệ, có chân trong chen mất chỗ của hắn.
Chuyện này khiến Thanh Lâm hết sức tức giận.
Nhưng Thanh Lâm không hề từ bỏ.
Cho dù bản mình làm nô lệ hắn cũng phải gia nhập Hạo Thiên môn, lại một lần nữa quật khởi trong môn phái này!
Sư đệ, sư muội, chờ sư huynh. Sư huynh sẽ không khiến hai người thất vọng! Thanh Lâm gầm thét trong lòng.
Hôm nay là ngày mưa.
Bầu trời đổ mưa tí tách.
Thân là tiên nhân đã có thể khống chế thời tiết, tuy có thể khiến cho vùng đất vạn dặm không có mây nhưng thường không làm vậy. Không chỉ vì mưa là do trời cao ban cho tẩm bổ mặt đất mà còn vì trên cao còn có ý trời, đâu thể dễ dàng đi ngược thiên ý.
Ninh Dạ thích mưa.
Không chỉ vì luyện đao trong mưa vừa bi thương vừa hiu quạnh có thể gợi dậy sát tâm mà vì nó có thể dê đi nước mắt, có thể thoải mái mái phát tiết nỗi nhớ nhung.
Vì vậy mỗi khi trời mưa, đao của Ninh Dạ cực kỳ ác liệt, mỗi hạt mưa hạ xuống đều như kẻ thù của y, lặng lẽ tan vỡ tiêu biến dưới ánh đao lạnh lẽo.
Ánh sáng đỏ máu lấp loáng, lưỡi đao sắc bén vung lên, nơi đó đu qua kèm theo ý thu nồng đậm.
Sau khi luyện đao quyết xong, thu đao, ngoài phòng vang lên tiếng vỗ tay.
“Không tệ, không tệ, chỉ có ba tháng đã luyện Sát Tâm đao của sư phụ tới tiểu thành, sư đệ đúng là thiên tư hơn người, pháp nhãn của sư tôn chẳng sai.”
Người vừa lên tiếng là Úc Thần quang.
Miệng thì nói những lời khen ngợi nhưng gương mặt tiều tụy cứng nhắc không chút ý cười.
Tiếp xúc nhiều rồi, Ninh Dạ cũng dần dần hiểu được sư huynh sư tỷ của mình.
Úc Thần Quang không tu luyện Thất Sát Thiên Đao của Trương Liệt Cuồng mà là Khô Mộc công, vì ậy gương mặt hầu như không có biểu cảm. Ngươi vĩnh viễn không thể biết được hắn cười trông thế nào, tương tự cũng không thấy hắn sợ hãi, vì vậy không biết suy nghĩ thật sự trong lòng hắn. Chỉ có điều không biết vì sao Trương Liệt Cuồng lại nhận một đệ tử không tu luyện tiên pháp của mình.Ngưng khí như dịch 2
Sư tỷ Lăng Vô Duyệt là truyền nhân Thất Sát Thiên Đao chính tông, tu vi cảnh giới Hoa Luân, đã tu luyện được Sát Tâm đao, Sát Thân đao và Sát Khí đao, bây giờ đang cố gắng nắm giữ Sát Thế đao.
Lăng Vô Duyệt người cũng như tên, nghiêm túc thận trọng, tính tình thẳng thắn, có thể dùng tay giải quyết thì tuyệt đối không dùng miệng.
Lại thêm Ninh Dạ luôn cố gắng giữ khoảng cách với người khác, trong lòng lại có suy nghĩ bất đồng, không thích nói cười, cho nên ba đệ tử dưới trướng Trương Liệt Cuồng đều có gương mặt cứng đờ. Lại thêm Trương Liệt Cuồng cũng là người nói năng thận trọng, bốn người mà ngồi cùng một chỗ thì khéo đến ba ngày cũng chẳng có một tiếng cười.
Lúc này thấy Úc Thần Quang, Ninh Dạ thu đao chắp tay: “Xin chào sư huynh.”
“Ừ.” Úc Thần Quang nói: “Tâm pháp cơ sở đã tu luyện tới tầng thứ mấy rồi?”
Ninh Dạ trả lời: “Vẫn đang trong tầng thứ nhất, sợ là phải một thời gian nữa mới bước lên tầng thứ hai. Nhưng pháp lực của sư đệ đã có thể ngưng dịch.”
Nói xong Ninh Dạ giơ ngón tay, chỉ thấy một điểm sáng lóng lánh hiện elen trên đầu ngón tay y.
Tụ khí thành dịch là tiêu chuẩn cơ bản của tiên pháp, môn phái khác nhau, biểu hiện của ngưng khí thành dịch cũng bất động.
Hắc Bạch thần cung chú trọng đạo âm dương, vì vậy Ninh Dạ ngưng khí thành dịch thể hiện qua hai màu đen trắng, một giọt linh dịch nho nhỏ nhưng thể hiện âm dương xoay chuyển, mang theo chân lý của đại đạo.
Nếu là linh dịch do tâm pháp Thiên Cơ môn ngưng tụ sẽ là một quầng sáng hỗn độn, bên trong ẩn chứa ngàn vạn tạo hóa, nhưng khó mà suy tính được.
Hình thái rõ ràng như vậy, đương nhiên chỉ nhìn là biết tu vi lai lịch, chẳng trách Ninh Dạ phải tán công.
Thấy Ninh Dạ đã có thể ngưng khí thành dịch, Úc Thần Quang hơi ngạc nhiên: “Sao không nói sớm? Chẳng phải đã bảo đệ từ trước rồi à, khi nhập môn có thể chọn tu luyện một môn pháp thuật của thần cung mà?”
Dựa theo quy định của các đại tiên môn, đệ tử nhập môn bình thường có hai cách truyền pháp, một là truyền thừa của sư phụ, hai là truyền thừa của môn phái.
Đệ tử ngoại môn không có truyền thừa, chỉ có thể dựa theo trình tự tiểu chuẩn, ở Tàng Tượng cảnh sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, mỗi lần được chọn tu luyện một môn pháp thuật.
Đệ tử có sư thừa thì ngoài trình tự tiêu chuẩn này ra còn được học thêm công pháp của sư phụ, học được bao nhiêu phải xem sư phụ.
Có hạn chế này không phải vì hẹp hòi mà là trong mắt tiên môn bất luận lý lịch bối phận ra sao, cấp bậc Tàng Tượng cảnh chỉ là học đồ. Trong thời gian này học tập nhiều pháp thuật cũng chẳng có ý nghĩa gì, những pháp thuật nhỏ lẻ trong thời kỳ đầu chỉ làm lãng phí thời gian, chỉ có tu vi mới là căn bản.
Còn đệ tử có sư môn thường có thêm chút tài nguyên, có thể học thêm một ít.
Sức người chỉ có hạn, pháp thuật lại vô cùng vô tận, cho dù là nhân vật ngang hàng với Nhạc Tâm Thiện cũng không thể biết hết pháp thuật thần thông trong một đại môn phái, vì vậy bí pháp truyền thừa của Hắc Bạch thần cung cũng là một cách bô sung cho đệ tử trong sư môn.
Lúc này nghe Úc Thần Quang nói vậy, Ninh Dạ trả lời: “Sư huynh, trước đây sư đệ cảm thấy tu vi chưa đủ nên không vội lựa chọn tu luyện, nhưng đến giờ cũng đã tạm đủ.”
“Ồ? Nghe ngươi nói vậy chắc đã quyết định? Không định hỏi sư phụ à?”
Ninh Dạ có ý muốn giữ khoảng cách với Trương Liệt Cuồng, y lắc đầu nói: “Đệ sợ sư phụ đưa ý kiến khác, đến lúc đó đệ lại không thể chọn thứ mình muốn, vì vậy...”
“Vì vậy đệ định tiền trảm hậu tấu?” Úc Thần Quang đã hiểu.
Ninh Dạ không nói lời nào.
Ánh mắt Úc Thần Quang nhìn y đầy kỳ quái: “Đệ không sợ làm vậy sẽ khiến sư phụ không vui?”
Ninh Dạ đáp lời: “Lòng đệ cầu đại đạo, lòng của đệ cũng là đọa của đệ. Sư phụ khoan hồng độ lượng, chắc không so đo đâu.”
Sư phụ khoan hồng độ lượng?
Ha ha, ngươi có chắc mình đang nói tới sư phụ không?
Thất Sát Thiên Đao khi chiến đáo đúng là bá đạo, mạnh mẽ hùng hồn, nhưng không nghĩa là hắn rộng lượng.
Năm xưa trang chủ của Thủy Mặc sơn trang say rượu lỡ lời, chê trách Trương Liệt Cuồng vài câu, bị Trương Liệt Cuồng biết, một đêm bay cả ngàn dặm, dùng một thanh Tuyệt Diệt thiên đao giết sạch toàn bộ Thủy Mặc sơn trang. Còn có một lần Tuyệt Diệt thiên đao của Trương Liệt Cuồng bị tổn hại trong chiến đấu, phái người tới Liệt Khuyết môn đòi Toàn Cơ Ngọc sửa chữa. Toàn Cơ Ngọc là trọng bảo của Liệt Khuyết môn, đâu thể giao ra. Trương Liệt Cuồng vung đao tới cửa, không giết môn chủ, chỉ chém sạch già trẻ của Liệt Khuyết môn rồi cầm ngọc bỏ đi. Sau khi sửa xong Tuyệt Diệt thiên dao, hắn bèn chém kẻ làm tổn hại thiên đao của hắn thành mười bảy mười tám mảnh, lột da tróc thịt.
Lúc chiến đấu đúng là Trương Liệt Cuồng hết sức hào hùng, còn lòng dạ hắn lại chẳng liên quan tới chuyện này.
Nhưng Úc Thần Quang không kể cho y chuyện này, tình cảm giữa hắn và vị tiểu sư đệ này vốn không sâu đậm, hơn nữa một tiểu sư đệ được sư phụ yêu chiều quá mức cũng không phải chuyện hắn muốn. Tiểu sư đệ cậy tài nên kiêu ngạo? Đây là chuyện tốt.
Hắn gật đầu: “Nếu vậy đệ cứ đi đi.”
Nói đoạn ném cho Ninh Dạ một tấm lệnh bài rồi quay người đi khỏi.Dương Phù kinh 1
Tàng Kinh các nằm trên ngọn núi thứ tư trong Cửu Cung sơn của Hắc Bạch thần cung, đỉnh Thiên Tàng.
Đây là một ngọn núi với màu trắng toát, được tạo bàng ngọc thạch, hoàn toàn là nhân tạo, bên trong bố trí ba mươi tám cơ quan đại trận, bất cứ ai xâm nhập đều gặp đả kích vô tình.
Núi chia thành năm tầng, mỗi tầng một cảnh giới.
Ninh Dạ cầm lệnh bài bước vào trong núi, đập vào mắt hắn là hàng loạt vách đá trắng phau, trên đó khắc đầy ký từ màu đen.
Đây là công pháp tu hành của Hắc Bạch thần cung.
Tất cả kinh thư trong đó đều được lưu lại bằng cách khắc đá, không thể mang theo. Sau khi chọn kinh thư xong, đệ tử khởi động lệnh bài là được công pháp tên vách đá trực tiếp truyền công, cũng như trong chiến trường khảo sát ngày hôm đó. Tất cả các công pháp đều được thi triển Mặc Ngôn chú, chỉ có thể tu luyện chứ không thể truyền cho người khác, chỉ khi đột phá lên cảnh giới Vạn Pháp mới có thể vượt qua hạn chế này. Đây cũng là phương thức bảo vệ bí pháp của các đại tiên môn
Nhưng trong thiên hạ không có cách bảo mật tuyệt đối, thực tế các đại tiên môn đỉnh cấp vẫn luôn có người cài cằm vào lẫn nhau, chỉ có điều càng cao cấp càng khó thu được. Lấy tâm pháp cơ sở của Hắc Bạch thần cung làm ví dụ, quá nửa là bát đại tiên môn khác đều có, chỉ có điều không phù hợp với đạo của bản phái nên không tu luyện, thường chỉ để nghiên cứu hay ứng đối.
Ninh Dạ đã có kế hoạch từ trước nên không lãng phí thời gian, đi thẳng tới đích, trực tiếp tới một vách núi.
Trên vách núi này phủ đầy ký tự, lấp lánh rực rỡ, trên đỉnh có ba chữ lớn: “Dương Phù kinh.”
Bên dưới còn một dòng chữ nhỏ: Kẻ chọn kinh này trước khi Hoa Luân không được chọn Âm Phù kinh.
Hắc Bạch thần cung co sr nhiều công pháp là một thể hai mặt, Âm Phù kinh và Dương Phù kinh chính là hai môn công pháp đối ứng.
Bản chân của môn công pháp này là phù đạo, giảng giải thuật chế phù.
Trong đó Âm Phù kinh chú trọng mặt ám, am hiểu ám sát, che giấu hành tung, ẩn nấp, ngụy trang, biến hình. Dương Phù kinh lại chú trọng chính diện, am hiểu các chế tạo các thủ đoạn tấn công.
Ninh Dạ chọn Dương Phù kinh vì phù đạo là dễ ẩn giấu thực lực nhất --- thực lực trên tấm phù, thứ quyết định thực lực là tấm phù chứ không phải người.
Hơn nữa phù đạo cũng là nghề thích hợp nhất để cầm tiền đập người, chỉ cần có đủ phù chú thì có vượt cấp thắng địch cũng là chuyện đương nhiên, không ai nói được gì.
Nhưng ban đầu phù đạo là nghề đốt tiền, tiền bạc không đủ thì không chơi nổi.
Ninh Dạ lại chẳng lo tới chuyện này, vì lúc ở Thiên Cơ môn y đã biết chế phù rồi.
Nếu nói tu vi là nội lực, vậy thì pháp thuật chính là chiêu thức.
Chỉ cần có đủ tu vi, thứ từng biết cũng đều biết, cùng lắm là tâm pháp không hợp khiến cho uy lực sai lệch thôi.
Đương nhiên Dương Phù kinh hoàn toàn không chung đường với Sát Tâm đao. Nếu Trương Liệt Cuồng biết lựa chọn của y, e là sẽ tức giận tới mức phát điên.
Đây cũng là lý do vì sao y không báo với Trương Liệt Cuồng mà tự mình lựa chọn.
Lúc này chọn Dương Phù kinh xong, một luồng sáng rơi vào đầu Ninh Dạ, Ninh Dạ không đi khỏi mà tiếp tục xem xét.
Đạo của tu hành đường hoàng huyền ảo, chỉ nhìn không thôi thì khó mà học được, muốn nhớ cũng không được.
Nhưng Ninh Dạ không muốn nhớ, mà chỉ muốn xem.
Y xem được thì Côn Lôn kính cũng xem được, thì có thể ghi chép lại... Trước đây hắn học toàn bộ pháp thuật của Thiên Cơ môn như vậy, sau đó quay lại nghiên cứu các loại pháp thuật.
Đây cũng là một lần hiếm thấy y chọc cho Tân Nhiễm Tử giận đến phát điên, cầm Thiên Cơ côn đuổi đánh Ninh Dạ nửa ngày.
Chuyện này không phải vì y ghi trộm bí pháp sư môn mà là sợ Ninh Dạ ham nhiều không tiêu thụ được. Sự thật chứng minh phán đoán của ông không sai, do thu được quá nhiều pháp thuật, Ninh Dạ học đằng đông một cái, học đằng tây một cái, học một đống bàng môn tạp học, phép biến hóa, phù đạo, trận pháp, cái gì cũng biết một chút nhưng chẳng tinh thông cái gì.
Do có quá nhiều tạp học, làm lỡ dở việc tu luyện nên cho dù Tân Nhiễm Tử tìm cho y một đống linh đan diệu được, tiến độ tu vi của y vẫn không nhanh. Mãi tới sau này phát hiện đại kiếp cửu tử nhất sinh, Tân Nhiễm Tử mới thôi không ép y nữa.
Bây giờ nhớ lại chuyện xưa, trước mắt lại hiện lên dung mạo và giọng nói của Tân Nhiễm Tử, chỉ cảm thấy năm đó sư phụ đánh mình mắng mình cũng là tình cảm yêu mến, chỉ tiếc chuyện xưa như sương khói, đã chẳng thể quay đầu trở về.
Trong lòng lại dâng lên cảm giác phiền muộn.
Ninh Dạ ổn định lại tâm thần rồi tiếp tục ghi chép.
Lần này trùng tu, y sẽ không đi theo con đường xưa nhưng cũng không hoàn toàn từ bỏ.Dương Phù kinh 2
Thứ mình thích cũng là đạo của mình, đầu tiên là bản thân y thích tạp học, thứ hai y còn muốn gây dựng lại huy hoàng của Thiên Cơ môn, vì vậy không thể bỏ qua những thứ của Thiên Cơ môn.
Quan trọng nhất là nếu không làm vậy thì không đủ ứng phó với cục diện hiểm ác sau này.
Chỉ có điều trước đây Ninh Dạ không học hết cả đan phù trận khí, cái gì cũng biết nhưng chẳng cái gì tinht hông. Lần này Ninh Dạ chỉ chọn một loại.
Đạo về cơ quan.
Đạo về cơ quan là hỗn tạp mà hùng vĩ, bản thân đã là đại thành trong tạp học, nhưng vẫn có chỗ bất đồng.
Nó có đặc tính riêng, những tạp học kia là căn cơ nhưng cũng là phương hướng, tạp học bất đồng đại diện cho đặc tính của cơ quan bất đồng.
Bề ngoài thì Ninh Dạ đi theo con đường chiến đấu dũng mãnh, trong bóng tối lại theo lối cơ quan ám sát.
Đây cũng là thứ y am hiểu nhất trong Thiên Cơ môn, cơ quan mà y bố rtí cho dù là Phong Bất Đình cũng phải khen hay.
Như vậy rất tốt.
Rất phù hợp với phong cách hành sự hai mặt âm dương của Hắc Bạch thần cung.
Sau khi ghi chép hết công pháp dưới tầng một sơn cốc của Hắc Bạch thần cung, lúc này Ninh Dạ mới đi khỏi.
Vừa ra khỏi cốc đã thấy một nam tử đeo kiếm đứng trước mặt hắn.
Ninh Dạ biết nam tử này, hắn là một trong những người thể hiện xuất sắc trên chiến trường khảo sát ngày hôm đó.
Thậm chí Ninh Dạ còn nhớ, thanh kiếm của hắn... không phải nhận được trên chiến trường.
Hắn có thể mang kiếm vào cốc, bản thân đã nói lên rất nhiều vấn đề.
Lúc này nam tử trẻ tuổi kia đưa mắt nhìn y, nói: “Ngươi tên là Ninh Dạ?”
“Hả?” Ninh Dạ nhìn hắn, biết đối phương đang nhắm vào mình: “Có chuyện gì à?”
Nam tử kia giơ ngón tay cái lên chỉ vào mình: “Ta tên là Trần Trường Phong, gia sư Vô Bi Thượng Nhân.”
“Thế thì liên quan gì tới ta?”
Ánh mắt nam tử kia lóe lên tia lửa điện: “Trần Trường Trì là ca ca của ta.”
Trần Trường Trì? Là ai vậy?
Đột nhiên Ninh Dạ nghĩ ra, y phản ứng lại: “Là tên bị ta giết chết trong chiến trường khảo sát?”
“Cuối cùng nghĩ nghĩ ra rồi à?” Trần Trường Phong cả giận nói: “Ngươi giết ca ca của ta, thù này không đội trời chung.”
“Ờ.” Ninh Dạ trả lời.
Ờ?
Ngươi giết ca ca của ta, chỉ ờ có một tiếng?
Trần Trường Phong giận tới mức không nhịn được, giận tới mức thân thể nóng bừng lên, bộc lộ khí thế, cỏ cây xung quanh không có mà bay, đã có dấu hiệu định ra tay.
Ninh Dạ nhìn hắn với vẻ đồng tình: “Nếu ngươi đã chứng kiến thì ta cũng chẳng cần giảng một số đạo lý cho ngươi. Trên chiến trường khảo sát, sống chết theo mệnh trời. Ca ca của ngươi vô dụng bị ta làm thịt, ngươi muốn báo thù, vậy lúc nào cũng hoan nghênh. Nhưng nơi này là Cửu Cung sơn, Hắc Bạch thần cung còn chưa tới mức cho phép đệ tử tùy ý giết chóc đúng không?”
Trần Trường Phong chậm rãi rút kiếm: “Đúng là không thể giết, nhưng có thể đánh cho ngươi một trận. Quên không nói cho ngươi biết, tâm pháp cơ sở của ta đã lên tới tầng hai.”
Có thể lên tới tầng thứ hai trong vòng ba tháng, tốc độ này cũng khá nhanh.
Ninh Dạ lại coi thường: “Có phải dựa vào bản thân đâu.”
Cho dù y không nhìn ra nhưng cũng có thể đoán ra. Lúc trước tên Trần Trường Phong này có thể mang kiếm vào cốc, quả nửa là người có bối cảnh, trong nhà có tài nguyên hùng hậu, đương nhiên tu luyện nhanh chóng.
Chẳng có gì lạ.
Trần Trường Phong nổi giận: “Ngươi nói cái gì?”
Hắn không nhiều lời nữa, xuất kiếm đâm thẳng về phía Ninh Dạ.
Chiêu kiếm này nhắm ngay yết hầu của Ninh Dạ nhưng cùng lúc lại phong tỏa ba đường khác của y. Chỉ cần Ninh Dạ né tránh, Vô Sát kiếm của hắn có thể tấn công liên miên bất tuyệt, chắc chắn sẽ khiến Ninh Dạ đứt gân nứt xương, hao tổn kinh mạch, cắt rời da thịt, cảm nhận đau đớn giằng xé cơ thể. Nếu không có linh dược e rằng thương thế đó sẽ ảnh hưởng tới tu vi trong thời gian dài, không ngừng áp chế, khiến y đau đớn, mãi tới một ngày nào đó triệt để kết thúc vận mệnh bản thân....
Trần Trường Phong suy nghĩ kỹ càng tất cả mọi chuyện, nhưng chỉ không nghĩ ra mở đầu.
Vì Ninh Dạ chẳng hề né tránh.
Y cứ thế nhìn thanh kiếm kia đâm tới, chẳng hề nhúc nhích.
Chứng kiến mũi kiếm sắp đâm vào yết hầu, Trần Trường Phong kinh hãi.
Hắc Bạch thần cung cho phép đệ tử quyết đấu nhưng không cho phép tùy ý giết chóc.
Đây là đỉnh Tàng Thiên, có nhiều người qua lại, gần đó có người nhìn, nếu giết chết Ninh Dạ, e là chính hắn cũng phải chết.
Trong lòng kinh hãi, đã cưỡng ép kiếm thế ngừng lại.
Nhưng ngừng lại như vậy, khí tức vận chuyển mất linh, còn tự làm mình bị thương. Càng khiến hắn kinh hãi hơn nữa là lúc này Ninh Dạ lại đột nhiên hành động.
“Hừ!” Y đột nhiên gầm lên như sấm sét chín tầng trời vang vọng bên tai Trần Trường Phong.
Ngay sau đó Ninh Dạ dùng tay làm đao, muốn bàn tay sáng lên sắc máu, mang theo sát ý vô biên bổ thẳng vào ngực Trần Trường Phong.
“Á!!!”
Theo tiếng hét dài thê lương không thể tin nổi đó, Trần Trường Phong bắn tung lên sau đó rơi thẳng xuống đất.
Nhát thủ đao này chém đứt đứt gân nứt xương, hao tổn kinh mạch, cắt rời da thịt, cảm nhận đau đớn giằng xé cơ thể. Nếu không có linh dược e rằng thương thế đó sẽ ảnh hưởng tới tu vi trong thời gian dài...
“Hừ...” Ninh Dạ coi thường.
Chỉ có tu vi tầng hai chứ kinh nghiệm chiến đấu kém tới mức đáng thương.
Y lắc đầu một cái rồi đi khỏi.Ý chí chiến đấu 1
Rời khỏi đỉnh Thiên Tàng, đi sang đỉnh Thiên Tập.
Đỉnh Thiên Tập là khu chợ tự do của Hắc Bạch thần cung, đa số số đệ tử trung hạ tầng buôn bán ở đây.
Dùng linh thạch mua phù bút, phù mặc và phù chỉ xong, Ninh Dạ lại mua một khối Âm Trầm mộc mười năm rồi mới trở về.
Trở lại gian nhà, Ninh Dạ bắt đầu thử nghiệm chế phù.
Thiên Cơ môn chế phu đa số là để ngự vật, chế tạo dụng cụ, dùng phù điều khiển.
Còn phù của Hắc Bạch thần cung lại để thực chiến.
So với pháp thuật, phù hơn ở chỗ tiêu hao ít, hơn nữa có thể dùng nhiều tấm cùng lúc, khi chiến đấu thì sử dụng. Người khác mới thi triển được một pháp thuật, ngươi đã đập cả đống phù pháp tới, ai hơn ai kém chỉ nhìn là biết.
Còn đối với Ninh Dạ, phù đạo ngoài ẩn giấu thực lực một cách hợp pháp còn có hai điểm tốt. Một là kiếm, tiền, một là bổ sung sức mạnh cho đạo cơ quan.
Có thể nói phù đạo là có trăm chỗ lợi, có thể yểm hộ và trợ giúp cho nhiều hành động của y sau này.
Lúc này y dựa theo pháp môn chế phù, ngoại trừ lần đầu chưa quen thuộc nên có vài tấm thất bại, sau khi chế tác không ngừng, Ninh Dạ nhanh chóng tìm lại cảm giác.
Khi y vẽ tới tờ thứ năm, một tấm phù chú đã hoàn thành.
Nhìn phù chú trong tay, Ninh Dạ thỏa mãn gật đầu: “Không tệ, là tấm phù bát phẩm.”
Phù đạo chia tam giai cửu phẩm, chia làm thiên giai, địa giai, nhân giai. Mỗi giai này lại chia thành chín phẩm.
Trong đó là giai là chất lượng của phù, phẩm là kỹ thuật chế phù, những thứ này không liên quan tới cấp bậc pháp thuật.
Phù chú nhân giai chỉ thích hợp với pháp thuật bình thường, phù chú địa giai thích hợp với những tiên pháp cường đại, phù chú thiên giai lại sử dụng thiên địa thần thông.
Phẩm cấp lại quyết định uy lực của phù chú.
Cho dù là một tấm phù chú cửu phẩm bình thường nhất cũng tương đương với pháp thuật do đệ tử Tàng Tượng sơ kỳ thi triển. Nếu phẩm cấp cao hơn thì uy lực mạnh hơn.
Đáng tiếc, trước đây Ninh Dạ tu luyện quá nhiều bàng môn, trình độ chế phù chỉ ở bát phẩm, muốn tiến bộ thì y phải tiếp tục nghiên cứu, không còn vốn liếng đâu mà xài.
Ninh Dạ cũng chẳng vội, chỉ cầm bút lên chậm rãi vẽ bùa.
——————————————
Ba ngày sau.
Thất Sát động, Tuyệt Đao cốc.
Trương Liệt Cuồng vẫn đứng sừng sừng như cây tùng ở chính giữa sơn cốc.
Trừ trước tới nay nếu có thể đứng thì Trương Liệt Cuồng tuyệt đối không ngồi.
Bởi vì ngồi sẽ thấp hơn những người khác.
Trương Liệt Cuồng không cho phép mình thấp hơn người khác một cái đầu, cho dù là trong Hắc Bạch thần cung có cả đống người mạnh hơn hắn, Trương Liệt Cuồng cũng tuyệt đối không thua kém về mặt khí thế.
Hắn đứng ở đó, khí thế như đao, lưỡi đao nhắm thẳng vào Ninh Dạ.
Giọng nói như sấm: “Nghe Thần Quang nói, sau khi nhập môn ngươi lại chọn công pháp Dương Phù kinh?”
Ninh Dạ cúi đầu: “Vâng.”
“Vì sao?” Trương Liệt Cuồng nói rất đơn giản nhưng ẩn chứa cơn thịnh nộ như sấm sét.
“Bởi vì đệ tử muốn học.” Ninh Dạ không hề lùi bước, trả lời.
“Vì ngươi muốn học?”
Câu trả lời này khiến cả Úc Thần Quang, Lăng Vô Duyệt đều kinh hãi.
Tuy biết tính cách vị tiêu sư đệ này khá bướng bỉnh nhưng không ngờ lại ương ngạnh tới mức này, khiến bọn họ thầm khiếp sợ.
Ánh mắt Trương Liệt Cuồng lấp loáng tia điện, toàn bộ sơn cốc cũng vì thế mà bừng sáng.
Cơn thịnh nộ như sấm dậy, giọng nói của Trương Liệt Cuồng như gằn từ vực sâu lạnh lẽo vô song: “Ngươi muốn học? Chỉ vì ngươi muốn học?”
“Đúng!” Ninh Dạ lớn tiếng trả lời: “Sư tôn từng dạy, thứ mình thích cũng là đạo của mình! Đệ tử muốn học phù đạo, thế nên đi học!”
Trương Liệt Cuồng xiết chặt nắm tay, từng tảng đá lớn xung quanh đột nhiên vỡ vụn, làm khói bụi dấy lên mù mịt, từng luồng khói bụi bị gió cuốn lên như đại quân bước vào biên cảnh.
“Sao lại muốn học?” Giọng nói của Trương Liệt Cuồng như sấm rền.
“Vì phù đạo có ngàn vạn biến hóa, có thể bù đắp chỗ khuyết của Thất Sát!”
“Nói linh tinh!” Trương Liệt Cuồng gầm lớn, sơn cốc cũng rung chuyển: “Thất Sát đao ý, quyết chí tiến bước, nhìn trước nhìn sau làm sao xứng với Sát đao? Đúng là phù đạo có rất nhiều tác dụng nhưng chính vì vậy khi chiến đấu phải suy tính trái phải, được lợi cũng có cái giá của nó. Ngươi không biết trong đạo của chiến đấu, chỉ có kẻ dũng mãnh mới chiến thắng. Nếu lòng dạ mềm yếu thì lấy gì mà giết địch?”
Tiếng gầm này như hóa thành thực chất, không ngừng vang vọng trong sơn cốc, khiến vách núi cũng vang lên tiếng vọng ầm ầm.
Thân đứng giữa cơn bão này nhưng Ninh Dạ vẫn dửng dưng như trước: “Đại đạo trong thiên hạ có ngàn vạn, không phải chỉ có một con đường.”
Câu nói này khiến Trương Liệt Cuồng sửng sốt, hắn không thể nói câu này là sai bèn cả giận nói: “Trong chiến trường khảo sát lúc trước, ngươi không thể hiện như vậy.”THIÊN CƠ ĐIỆN
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 1: Ân đền oán trả

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất