Chương 270: Ra tay
Lạc Cầu Chân có một điểm tốt, đó là đủ kiên trì.
Có lẽ đây là bệnh chung của người thông minh trong thiên hạ.
Hắn kiên trì với lòng tin của bản thân.
Kiên trì với lòng tin - đây là một phẩm chất mà người làm việc nên có, chỉ khi kiên trì với lòng tin mới trở nên kiên định.
Chính vì vậy, bất luận Ninh Dạ khiến hắn chấn động tới mức nào, hắn vẫn luôn tập trung vào Ninh Dạ.
Sau khi thăng cấp, hàng ngày Ninh Dạ vẫn đến gặp Triệu Long Quang, xin một chút yêu huyết.
Muốn đột phá từ Tàng Tượng đỉnh phong lên Hoa Luân vẫn cần có thời gian tích lũy nhất định, những bảo bối như tinh huyết yêu nguyên, lúc nào cũng hữu dụng.
Lạc Cầu Chân quan sát kỹ mỗi động tác, mỗi ánh mắt của hắn, tiến hành phân tích cẩn thận, chỉ hy vọng tìm ra bất cứ manh mối nào trong đó.
Vì chuyện này, thậm chí hắn còn liệt kê lại mọi cử chỉ hành động của Ninh Dạ, tiến hành phân tích.
Ngay cả Phong Đông Lâm cũng chẳng nhìn nổi chuyện này, hắn nói: “Cầu Chân, ngươi cố chấp quá đấy, Ninh Dạ chỉ đang trêu chọc ngươi thôi. Thời gian vừa qua ngươi muốn đối phó với hắn nên đã làm lỡ rất nhiều chuyện. Thần cung rất lớn, có rất nhiều vụ án...”
“Nhưng gộp tất cả lại cũng chẳng quan trọng bằng chuyện này.” Trong mắt Lạc Cầu Chân đã gằn lên tơ máu.
Tinh thần của hắn hơi uể oải, để tìm ra sơ hở trong hành động của Ninh Dạ, hắn đã tiêu tốn quá nhiều tâm huyết.
Thấy hắn như vậy, Phong Đông Lâm thở dài: “Thôi được, nếu ngươi nhất quyết cố chấp như vậy thì cứ tiếp tục đi, đằng nào mọi chuyện cũng sắp kết thúc rồi.”
Cái gì?
Lạc Cầu Chân đờ ra.
Phong Đông Lâm nói: “Thái Âm môn đã đưa đề xuất lên đại điện chủ dẫn Triệu Long Quang về Thái Âm môn.”
“Sao lại gấp như vậy?” Lạc Cầu Chân không hiểu.
“Chẳng phải vì tên Ninh Dạ kia à... Ngươi nghĩ Thái Âm môn không biết chuyện ngày ngày hắn xin yêu huyết ư? Ngày nào Triệu Long Quang cũng cho hắn yêu huyết nên yêu lực bản thân giảm sút, thân thể suy yếu, yêu nguyên bất ổn. Thái Âm môn cực kỳ bất mãn về chuyện này, họ nói nếu cứ tiếp tục như vậy một Yêu Thể Hoàn Hảo mà Thái Âm môn khó khăn lắm mới bồi dưỡng được lại sắp bị Hắc Bạch thần cung chúng ta ép khô đến nơi. À đúng rồi, nhắc lại thì chuyện này cũng có liên quan đến ngươi, nếu không phải ngươi cố tình buông lỏng, làm sao Ninh Dạ lấy được nhiều yêu huyết như vậy... đúng là làm lợi cho hắn.”
Lạc Cầu Chân ngạc nhiên, không nói được gì.
Sau khi im lặng một lát, hắn nói: “Nếu đã vậy, để ta giám sát hắn nốt khoảng thời gian cuối cùng này đi. Ta tin chỉ cần Ninh Dạ không từ bỏ, chắc chắn hắn sẽ hành động.”
Ngày hôm đó, Lạc Cầu Chân triệu tập phần lớn nhân lực của Giám Sát đường, tập trung toàn bộ tinh thần quan sát Ninh Dạ.
Không chỉ ở Vấn Thiên sơn mà cả căn nhà của y.
Thế nhưng tất cả mọi hành động của hắn chỉ nhận được một kết quả: Khi không đi xin yêu huyết nữa, hắn lại đóng cửa khổ tu, nói muốn xung kích Hoa Luân trong nửa năm.
Giọng điệu khá ngông nghênh.
Ba ngày sau.
Cuối cùng Thái Âm môn cũng dẫn Triệu Long Quang đi.
Con mồi Triệu Long Quang được thả ở Vấn Thiên sơn hơn một tháng, không câu được cá mà bị lấy mất cả vại tinh huyết, khiến đám người Thái Âm môn giận không nhịn nổi, thầm mắng chửi Hắc Bạch thần cung tham lam vô độ.
Trước buổi tối Thái Âm môn lên đường, Lạc Cầu Chân tập trung hết sức quan sát Ninh Dạ.
Hắn chờ mong Ninh Dạ tìm lý do gì đó lên đường, hay bí mật lẻn đi.
Nhưng sự thật lại khiến hắn bất đắc dĩ.
Ninh Dạ chỉ ở đó, chẳng hề đi đâu. Y chỉ nhìn Triệu Long Quang đi khỏi, thở dài một tiếng, như đang thở dài vì ngày tháng tốt lành đã qua, tiếc nuối vì không kiếm được thêm yêu huyết.
Lạc Cầu Chân dồn hết chú ý vào người Ninh Dạ, cho nên trong mắt hắn không còn ai khác...
————————————
Ngày hôm sau, đại sư huynh sẽ rời khỏi.
Tới lúc hành động rồi.
Cuối cùng cũng có cơ hội chuộc tội.
Doãn Thiên Chiếu nghĩ.
Mấy hôm nay, mỗi ngày mỗi đêm hắn đều thấy hối hận, đau đớn vì hành động trước đây của mình.
Những tâm trạng phức tạp đan xen vào nhau, xung kích ý thức của hắn, cảm giác như một người bị xé thành hai.
Hình ảnh Thiên Cơ môn bị hủy diệt liên tục xuất hiện trong đầu hắn, nương theo đó là cảnh ân ái giữa Thường Vũ Yên và Lý Vân Kim; là nỗi đau khi bị đệ tử thần cung khinh thường, âm thầm chế nhạo, bị vứt bỏ, bị chỉ trích, bị khinh bỉ
Đây là kết cục mà phản đồ nên nhận lấy ư?
Từ xưa tới nay không mấy ai trong Hắc Bạch thần cung coi hắn như người mình.
Sau khi công khai thân phận, hắn chỉ nhận được khinh bỉ và coi thường.
Bọn chúng coi thường hắn, thậm chí đối địch với hắn, coi hắn là loại tiểu nhân.~~THIÊN CƠ ĐIỆN~~
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 1: Ân đền oán trả