Chương 425: Thư Vô Ninh 1
Trong quá trình thí nghiệm không ngừng nghỉ này, khả năng sử dụng máu La hầu của Ninh Dạ cũng nhanh chóng tăng cường, từ một phần ngàn tăng lên hai phần ngàn, ba phần ngàn, tới cuối cùng là một phần trăm.
Đừng nhìn vẻ ngoài chỉ tăng cường có chín phần ngàn, nhưng đã tiêu tốn lượng tài nguyên lên tới vài triệu linh thạch. Nếu xét theo trả giá và thu hoạch, vụ buôn bán này đã lỗ to.
Nhưng chuyện nghiên cứu phát minh vốn là như vậy, không trả giá thì làm sao có thu hoạch.
Thời khắc này, Ninh Dạ lại lấy ra một vật, đó là một viên nội đan của Huyền Không Cổ XÀ.
Ngay sau khi Ninh Dạ sử dụng , hai mắt của y đột nhiên sáng rực lên: “Tìm ra rồi.”
Viên nội đan của Huyền Không CỔ Xà có thể khiến tác dụng của máu La Hầu trực tiếp tăng thêm ba phần ngàn.
Ninh Dạ vui mừng: “Từng nghe Huyền Không Cổ Xà là thượng cổ linh xà, quả nhiên danh bất hư truyền, còn có thể tăng cường uy lực của máu La Hầu. Chỉ cần có đủ nội đan của Huyền Không cổ xà, ta có thể hấp thu hoàn toàn uy lực của La Hầu, hiệu quả sẽ lên tới năm phần trăm.”
“Chỉ có năm phần trăm?” Thiên Cơ nhếch mép.
Ninh Dạ lắc đầu: “Ngươi không hiểu, không phải ta muốn tăng cường thực lực mà muốn thật sự lĩnh ngộ. Một khi gieo hạt giống, tiến bộ là trong tầm tay. Nếu không phải bây giờ ta đang vội, cần nhanh chóng tăng cường thực lực, cho dù không có nội đan của Huyền Không Cổ Xà, nếu có thời gian ta có thể tự mình tăng cường.”
“Nhưng bây giờ ngươi vẫn cần... Nội đan của Huyền Không Cổ Xà đâu có dễ kiếm, giá còn không rẻ.”
Trên thế gian có rất ít Huyền Không Cổ Xà, giá của nội đan cũng rất cao, thấp nhất cũng hai mươi, ba mươi vạn linh thạch, cao nhất thì lên tới mấy trăm hay thậm chí ngàn vạn linh thạch. Giá cả được quyết định bởi thực lực bản thân Huyền Không Cổ Xà và chất lượng nội đan.
“Không sao, vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thì không thành vấn đề.” Ninh Dạ cười ha hả: “Huống hồ đây là Vô Thiên thành, đầu của mỗi người ở đây đều đáng giá lắm đấy.”
“Ngươi định đại khai sát giới à?”
“Vân Tuyệt môn muốn trỗi dậy, vốn cũng cần đạp lên vô số hài cốt.” Ninh Dạ trả lời đầy uy nghiêm.
Ra ngoài quán trọ, Dương Nhạc đang đứng chờ.
Thấy Ninh Dạ, y nói: “Ninh sứ.”
Ninh Dạ nhìn xung quanh một hồi: “Ngự Phong Tử đâu?”
“Hắn đi thu xếp chuyện Thường Vũ Yên.” Dương Nhạc trả lời.
Ninh Dạ nheo mắt lại: “Ngươi có chắc không phải hắn đi mật báo không?”
Trong lòng Dương Nhạc căng thẳng, vội vàng nói: “Ngự Phong Tử là người thông minh, chắc không phạm sai lầm ngu xuẩn vậy đâu.”
“Hừ, ta cũng chẳng sợ hắn phạm sai lầm đó.” Ninh Dạ cố ý nói: “Dương Nhạc, ngươi tới các cửa hàng xung quanh xem có nội đan Huyền Không Cổ Xà không, có bao nhiêu thì mua bấy nhiêu.”
Dương Nhạc ngơ ngác, Ninh Dạ cần nội đan Huyền Không Cổ Xà làm gì? Nhưng hắn biết không nên tùy tiện hỏi chuyện của cấp trên, lập tức đáp ứng
Ninh Dạ cho Dương Nhạc lui, ra phía ngoài.
Rẽ trái, lượn phải, tới một gian phòng nhỏ.
Đi dạo trong Vô Thiên thành.
Y có vẻ rất nhàn nhã, mỗi khi tới cửa hàng nào là vào xem một chút, cứ thế đi loanh quanh một lúc là tới một gian phòng nhỏ, trực tiếp đi vào, trong phòng là đám người Điền Viễn Trung, thấy Ninh Dạ, bọn họ cùng hành lễ.
Ninh Dạ đã chuẩn bị cho Vân Tuyệt môn một nhiệm vụ gian khổ, ‘nhất định phải dựa vào mình mới có thể đặt chân trong Vô Thiên thành’, cho nên vị môn chủ tương lai Điền Viễn Trung cũng không thể không dựa vào Ninh Dạ, bằng không, chỉ mình hắn chắc chắn không thể hoàn thành nhiệm vụ này.
Ninh Dạ không nhiều lời, trực tiếp thay đổi dung mạo cho bản thân trước mặt mọi người: “Từ nay trở đi ta tên là Vân Trung Khách, là trưởng lão của các ngươi, bây giờ mọi người theo ta ra ngoài.”
Những đệ tử Mộc Khôi tông này được phái tới các nơi làm gián điệp, tuy thực lực không ra sao nhưng đầu óc lại cực kỳ xuất sắc, không ai nhiều lời, đồng thời theo Ninh Dạ ra khỏi gian phòng.
Điền Viễn Trung đã đoán ra vài thứ, hạ giọng hỏi Ninh Dạ: “Vân trưởng lão, có phải đi giết người không?”
Điền Viễn Trung tâm tư linh hoạt, Ninh Dạ thay đổi thân phận và tên họ, hắn cũng trực tiếp xưng hô theo tên giả, không nhắc tới thân phận thật sự.
Ninh Dạ ừ một tiếng: “Đúng là muốn giết người nhưng không cần sốt ruột, trước tiên là tìm thêm người, khuếch trương môn phái.”
“Đi đâu tìm?”
“Chợ người.”
Chợ người chính là nơi buôn bán nhân khẩu.
Vân Tuyệt cổ địa nằm giữa hai châu, là một con đường tự nhiên rất quan trọng, chẳng qua cổ địa hoang tàn hiểm ác, vì vậy lái buôn đều đi vòng qua. Nhưng áp lực sinh sống khổng lồ khiến cho lúc nào cũng có thương nhân bí quá hóa liều, đi qua Vân Tuyệt cổ địa thử vận may.
Có kẻ tốt số không gặp gặc cướp gì, tiết kiệm được đường đi, cũng tiết kiệm được đại lượng chi tiêu, nhưng cũng không thiếu người xui xẻo.~~THIÊN CƠ ĐIỆN~~
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 2: Thế cục như bàn cờ, ai là người cầm quân